Trong cái nắng hanh hao cuối thu, ánh mặt trời dịu dàng rọi qua những tấm kính lớn của tầng cao nhất tòa nhà Tần thị. Bên trong, không khí văn phòng vẫn mang vẻ lạnh lẽo cố hữu, như chính chủ nhân của nơi này — Tần Bách Xuyên.

An Triều đặt một xấp tài liệu xuống bàn, nhẹ nhàng nói: "Đây là báo cáo tổng hợp quý vừa rồi, tôi đã gộp lại những hạng mục chính theo yêu cầu của anh."

Tần Bách Xuyên không nhìn cậu, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Chỉ đến khi An Triều im lặng quay lưng định rời khỏi, anh mới cất giọng: "Dừng lại."

An Triều khựng bước. Giọng anh luôn như thế, trầm thấp, điềm đạm, không nóng không lạnh, nhưng mỗi lần vang lên đều khiến tim cậu như bị kéo căng.

"Báo cáo hạng mục đầu tư nước ngoài, tôi muốn số liệu cụ thể trong vòng ba năm, đối chiếu với thị trường khu vực Châu Á. Chuẩn bị bản chi tiết trước 10 giờ sáng mai."

"Vâng."

Tần Bách Xuyên không nói thêm gì. Nhưng khi An Triều bước khỏi phòng, ánh mắt anh lướt theo bóng lưng cậu một thoáng. Trong đáy mắt, có gì đó lướt qua rất nhanh — một sự chú ý, có lẽ là khó chịu… hoặc là quan tâm mà chính anh cũng không muốn thừa nhận.


Trong căn phòng nhỏ phía sau văn phòng chủ tịch, An Triều thở ra một hơi dài. Cậu siết chặt tay, tự lẩm bẩm: "Mình vẫn chưa làm đủ tốt. Còn chưa đủ để anh ấy thật sự nhìn thấy mình."

Ba tháng kể từ khi bắt đầu công việc thư ký riêng cho Tần Bách Xuyên, cậu đã dần thích nghi với phong cách làm việc nghiêm khắc, chuẩn xác từng giây từng phút của anh. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm nhận rõ khoảng cách mà Tần Bách Xuyên luôn giữ. Một bức tường lạnh lẽo, vững chắc đến mức khiến bất kỳ ai cũng khó lòng chạm vào được.

Thế nhưng… An Triều lại không muốn dừng lại. Cậu không biết cảm xúc này bắt đầu từ khi nào. Có thể là từ những lần anh vô tình chắn mưa cho cậu dưới mái hiên, hay từ ánh mắt lạnh nhạt nhưng vẫn quan tâm cậu ăn đúng bữa. Hoặc có thể chỉ đơn giản là... một buổi chiều mệt mỏi, khi cậu vô tình nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh giữa căn phòng rộng lớn.


"An Triều, mấy hôm nay Tổng giám đốc có nói gì với cậu không?"

Một giọng nữ cất lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Là chị Phùng, thư ký tổng hợp tầng dưới.

An Triều lắc đầu: "Không, sao vậy ạ?"

"À… không có gì. Tôi chỉ thấy sắc mặt cậu không tốt lắm. Nhớ giữ sức khỏe. Tổng giám đốc Tần tuy khó tính, nhưng nếu cậu mà ngã bệnh, anh ấy sẽ không dễ chịu đâu."

An Triều khẽ cười, không nói gì.

Không dễ chịu ư?

Chắc gì đã như thế.


Tối hôm đó, An Triều ở lại văn phòng muộn hơn thường lệ. Tần Bách Xuyên đã rời đi từ sớm sau một cuộc họp kéo dài. Cậu lặng lẽ ôm laptop ngồi trong phòng làm việc phụ, kiểm tra số liệu đến từng hàng, từng cột. Đôi mắt đã đỏ hoe vì mỏi, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại.

Đúng lúc cậu vừa hoàn thành xong bảng phân tích đầu tiên, cửa phòng đột ngột bật mở.

An Triều giật mình quay lại.

Tần Bách Xuyên đứng đó, gương mặt lạnh như mọi khi, nhưng đôi mắt mang theo chút bất ngờ.

"Cậu còn chưa về?"

"Tôi… muốn hoàn thành phần báo cáo anh yêu cầu. Sáng mai tôi sợ không kịp."

Anh im lặng vài giây, rồi chậm rãi bước vào, tay cầm theo một ly nước nóng. Bàn tay anh đặt ly nước lên bàn cạnh laptop của cậu.

"Đừng làm đến mức đổ bệnh. Công việc quan trọng, nhưng không cần liều mạng."

An Triều mở lớn mắt. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, thấy gương mặt lạnh lùng vẫn thế, nhưng ánh mắt dịu hơn một chút.

"Vâng… tôi biết rồi. Cảm ơn anh."

Tần Bách Xuyên quay lưng rời khỏi mà không nói gì thêm.

Nhưng An Triều không làm tiếp nữa. Cậu ngồi đó, hai tay vòng lấy ly nước ấm, cảm nhận lòng bàn tay dần nóng lên, rồi lặng lẽ cúi đầu cười khẽ.


Một tuần sau, Tần Bách Xuyên có chuyến công tác đột xuất sang Hồng Kông. Vì là cuộc họp quan trọng, anh mang theo An Triều cùng đi.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng ra ngoài công tác. Trong lúc lên máy bay, sắp xếp khách sạn, dự họp, rồi đối tác mời dùng bữa, Tần Bách Xuyên luôn giữ phong thái đúng mực và xa cách. Nhưng những lúc nghỉ ngơi giữa chừng, An Triều lại nhìn thấy anh thoáng mất cảnh giác.

Ví dụ như sáng sớm hôm đó, trong quán café gần khách sạn, Tần Bách Xuyên gọi nhầm món, rồi lặng lẽ uống hết dù rõ ràng anh không thích vị ngọt.

An Triều bật cười, rót thêm trà cho anh: "Nếu anh không thích, lần sau cứ để tôi gọi giúp. Tôi nhớ khẩu vị anh mà."

Tần Bách Xuyên ngước nhìn cậu. Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng buổi sáng vàng nhạt. Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Khoảnh khắc ấy, tim An Triều lỡ một nhịp.


Cuối tuần đó, khi trở về thành phố, An Triều tiếp tục vùi đầu vào công việc như thường lệ. Nhưng không hiểu sao, cậu có cảm giác như ánh mắt của Tần Bách Xuyên dành cho mình… đã khác đi đôi chút.

Không rõ ràng, nhưng đủ để khiến cậu bất an. Cũng đủ để khiến hy vọng nhen lên trong lòng ngày một lớn.

Chẳng phải điều đó mới là điều nguy hiểm nhất sao?

Khi một người đã quen sống trong im lặng, bất kỳ tia sáng nào cũng có thể khiến người ta tưởng là mặt trời.

Mà mặt trời ấy, rốt cuộc là ảo ảnh… hay thật sự sẽ sưởi ấm được trái tim cậu đây?


Tần Bách Xuyên đứng bên cửa sổ cao tầng, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Anh siết chặt ly rượu vang trong tay, mi mắt khẽ rũ xuống.

Gần đây, anh phát hiện bản thân hay để ý An Triều.

Cậu ấy làm việc giỏi, không ồn ào, luôn lặng lẽ đúng lúc — như một thói quen dễ chịu.

Nhưng chính sự dễ chịu đó mới đáng sợ.

Anh không cần một người khiến bản thân dao động.

Không cần một cảm giác quá gần gũi, quá dễ khiến tim mềm lại.

Vì một khi đã yếu lòng, rất có thể sẽ mất kiểm soát.

Và anh — chưa bao giờ là người để bản thân mất kiểm soát cả.


Nhưng trái tim, chưa từng nghe theo lý trí.

An Triều không biết rằng, từ lúc cậu bước vào thế giới của Tần Bách Xuyên… từng bước chân của cậu, từng nụ cười, từng lời nói — đều đã âm thầm khuấy động một phần cảm xúc bị chôn vùi rất lâu trong người đàn ông ấy.

Chỉ là, cậu không biết.

Và anh, cũng chưa muốn thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play