Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cẩu huyết, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử, Cường thủ hào đoạt, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
[Hoàng đế chó điên tồi tệ x Thôn nữ dũng cảm và ngoan cường.]
Trước lúc binh biến lâm vào tình cảnh nguy nan, Từ Mặc Hoài là một Thái tử vô cùng kiêu ngạo, một quý nhân không nhiễm chút bụi trần. Nhưng khi bị thất thế rồi rơi vào bùn nhơ, người cứu Từ Mặc Hoài lại là một thôn nữ quê mùa mà hắn từng chẳng buồn nhìn lần thứ hai.
Từ Mặc Hoài nghe Tô Yến nghiêm túc lập kế hoạch khai khẩn ruộng rau ở sau núi, nhìn nàng đếm trên đầu ngón tay xem mình đã bỏ ra bao nhiêu văn tiền để mua vải, sau đó lại kể với hắn dự định tương lai của nàng với ánh mắt ngập tràn hy vọng. Tô Yến chỉ vào gian phòng vừa chật hẹp vừa cũ kỹ rồi nói với Từ Mặc Hoài: “Sau này chúng ta sẽ mua một giá sách để đặt ở đây nhé…” Mặc dù nàng vốn không biết chữ.
Dẫu trong lòng cảm thấy khinh thường, Từ Mặc Hoài vẫn mỉm cười đáp là: “Được.”
Mai này, đợi cơ thể hồi phục, hắn sẽ lại triệu tập đội quân trước đây. Đến lúc đó, Từ Mặc Hoài sẽ trở lại đài cao vàng son lộng lẫy, tiếp tục làm một vị Thiên tử đứng trên vạn người.
Sẽ chẳng ai biết tới quá khứ chật vật cùng cực của Từ Mặc Hoài, hay việc hắn đã cầu khẩn rồi lấy lòng một thôn nữ để sống sót như thế nào, và cũng không ai coi trọng những lời hứa suông mà hắn đã buột miệng thốt lên trong hang động âm u và lạnh lẽo kia.
Từ Mặc Hoài chưa bao giờ thật lòng với Tô Yến, lại càng không áy náy vì điều đó. Bởi vừa quay đầu đi, hắn đã quên lãng thân phận nghèo nàn của nữ nhân này rồi.
…
Rất lâu sau đó, Tô Yến mới biết được rằng: Hóa ra người từng nói muốn lấy nàng đã sớm hồi cung để làm Hoàng đế, hiển nhiên những lời lẽ kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dẫu cảm thấy tủi thân, Tô Yến vẫn không hề dây dưa mà lại nhanh chóng đồng ý lời cầu thân của một tiên sinh dạy học.
Vậy mà chẳng bao lâu sau buổi lễ bái đường, một hàng vệ binh đột nhiên xông vô nhà nàng, rút đao chém vào vị hôn phu của Tô Yến. Ngay sau đó, có người chầm chậm bước vào, dùng đế giày đè nghiến ngón tay đứt lìa của đối phương, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Yến, ánh mắt u ám và hung dữ nọ nhìn nàng chằm chằm.
“Nàng muốn chết à?”
…
Nếu được lựa chọn, Tô Yến thà rằng Từ Mặc Hoài cứ chết cóng ở chốn thôn dã hoặc bị sói hoang cắn chết đi. Tóm lại, hắn bỏ mạng thế nào cũng được, chỉ cần nàng không gặp lại hắn nữa.