Đôi mắt của Tô Yến vừa sáng ngời vừa trong trẻo, rõ ràng nàng muốn hắn đi cùng mình. Trước đây, vì có vết thương ở chân nên Mạc Hoài phải nghỉ ngơi cẩn thận, luôn ở trong nhà, chưa bao giờ ra ngoài cả. Hơn nữa, Tô Yến lại sinh sống ở nơi hẻo lánh nên chẳng có ai trong làng biết nàng đã nhặt một nam nhân về nhà. Bây giờ Mã Lục đã trông thấy rồi, chắc chắn gã sẽ nói toạc ra một cách trắng trợn. Tuy nhiên, nàng cũng chẳng cần lo lắng danh tiếng gì nữa, bởi suy cho cùng thì sau này, Mạc Hoài cũng sẽ đưa nàng đi thôi.
Chân của Mạc Hoài sắp lành hẳn rồi, chỉ khi nào đi đứng hơi nhanh mới bị khập khiễng đôi chút. Chỉ cần thêm mười ngày nửa tháng nữa, nó sẽ lập tức khỏe khoắn như xưa, dù hắn ra ngoài đi dạo cũng không sao cả.
Tô Yến lại nói thêm: “Chàng đã đọc hết số sách cũ mà ta mua cho chàng từ ngoài chợ rồi mà. Ở nhà cô đơn lắm. Suốt nửa năm nay, chàng còn chưa từng quan sát nơi ở của chúng ta nữa kìa. Đợi đến lúc rời đi và nhớ lại, chẳng phải sẽ rất khó coi hả?”
Nghe những lời này, Mạc Hoài suýt chút nữa đã cười khẩy.
Nhớ lại à? Tại sao hắn phải nhớ? Lẽ nào hắn lại chê những tháng ngày bất lực, ngột ngạt và khuất phục này vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Có gì hay ho mà hồi tưởng? Là cơm nước khó nuốt, hay là căn nhà đơn sơ thậm tệ? Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả những gì hắn có thể ngửi thấy chỉ có mùi hôi thối của phân bò, cùng với tiếng gà vịt ồn ã không ngừng.
Tuy nhiên, khi liếc nhìn đống thoại bản* đầy lỗi, lạc hậu và nhàm chán trên bàn, trong lòng Mạc Hoài cũng thực sự cảm thấy khó chịu, cuối cùng vẫn gật đầu.
*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại, phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.
Tô Yến bèn kéo hắn ra ngoài trong tâm trạng vui mừng.
Dưới chân núi Quan Âm là một vùng bình nguyên bát ngát. Vì trồng nhiều hoa màu nên Tô Yến thường lùa bò lên sườn đồi, nhân tiện hái chút rau dại dọc đường.
Đúng như Tô Yến đã nói, bây giờ đang là mùa xuân tuyệt đẹp. Bãi cỏ xanh biếc một vùng, điểm xuyết những loài hoa dại chẳng biết tên, màu trắng xen lẫn sắc vàng rải rác trong đó. Hồ điệp đang bay chập chờn giữa vùng đất hoang vu.
Tô Yến vừa xách rổ vừa hái rau dại, đồng thời kiên nhẫn dạy Mạc Hoài cách phân biệt chúng. Nhưng nàng không hề phát giác sự qua loa chiếu lệ của hắn.
Ánh nắng ngày xuân rực rỡ chứ không chói chang, ngược lại còn chiếu lên cơ thể con người một cách ấm áp. Trong giai đoạn dưỡng thương, hầu như Mạc Hoài không hề bước ra khỏi nhà, vậy nên lúc này hắn lại cảm thấy không mấy thoải mái. Mạc Hoài bèn nhìn vào Tô Yến ở bên cạnh. Nàng đang nằm trên bãi cỏ với dáng vẻ tùy ý, nhấc tay che đi ánh sáng chói lóa. Mái tóc đen nhánh được nàng tiện tay tết lại đang rủ nghiêng nghiêng trên vai.
“Ta đã bảo phong cảnh nơi đây rất đẹp rồi mà! So với việc cứ ru rú trong nhà thì thú vị hơn nhiều.” Tô Yến chỉ vào cây hoa đào đang nở rộ, giọng điệu khá đắc ý: “Mẹ ta đã trồng cây hoa đào này đấy. Quả đào cũng ngọt lắm, sau này ta sẽ hái cho chàng ăn thử nhé.”
Giờ phút này, Mạc Hoài vẫn đang âu sầu chuyện gì đó. Tô Yến đã nhận ra nên hỏi han: “Có phải chàng đang lo lắng sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì đó không?”
Hắn vốn không muốn hàn huyên với nàng về những chuyện này. Nhưng bây giờ, Mạc Hoài thật sự băn khoăn vô cùng. Tần Vương đã phái người đến quận Thanh Thủy rồi, trong khi hắn vẫn còn vô số việc phải giải quyết, cũng chẳng biết có bao nhiêu phiền toái đang đón đợi hắn ở tương lai. Mà đối với những chuyện này, một thôn nữ như Tô Yến có thể hiểu được ư? Dù hắn có nói với nàng thì nàng cũng chẳng tỏ tường được.
“Trong nhà, thúc phụ của ta có uy danh rất lớn. Ta vẫn còn trẻ, lần này lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc của đối phương. Sau khi trở về, ta không biết liệu mình có thể thuyết phục mọi người để đoạt lại gia sản hay không.” Mạc Hoài ngẫm nghĩ một thoáng, sau đó vẫn kể với nàng theo một cách nói khác.
Đôi má trắng ngần, mịn màng của Tô Yến hơi ửng đỏ vì bị ánh nắng chiếu vào. Nàng vừa chống tay vừa lại gần hắn, nụ cười hơi ngốc nghếch: “Một người thông minh như chàng nhất định sẽ không thua đâu. Ngay trong lần đầu tiên gặp chàng, ta đã cảm thấy phong thái của chàng thật phi thường, sau này chắc chắn sẽ làm bậc bề trên. Chàng tuyệt đối sẽ không thất bại trước thử thách này đâu.”
Nghe lời nhận xét này, hắn bất ngờ đến nỗi khẽ híp mắt lại, sau đó nở nụ cười chân thành hiếm thấy.
“Thật sao? Thế ta cứ tin vào lời chúc tốt đẹp của nàng vậy.”
…
Trong bản làng không có nhiều loại thức ăn có thể ăn quanh năm suốt tháng, do đó rau dại cũng bị người ta ngắt nhiều đến mức chẳng còn sót lại bao nhiêu. Tô Yến cũng không thu hoạch được nhiều nên đã xách giỏ đi hái một giỏ hoa mộc lan. Nàng nói là sau khi về nhà, mình sẽ làm bánh hoa mộc lan cho Mạc Hoài nếm thử.
Lúc đi ngang qua những cây hoa tươi tốt, Tô Yến chợt ngẩng đầu lên, bím tóc đen nhánh kia – thứ chỉ được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc màu hồng đào, nhưng đã bị giặt tẩy đến độ chuyển sang màu trắng bạc - cũng đang đung đưa theo chuyển động của nàng… Ánh mắt Mạc Hoài bỗng trở nên thâm trầm. Hắn vươn tay hái một bông hoa mộc lan rồi cài lên tóc nàng với vẻ dịu dàng, tỉ mỉ.
Tô Yến sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó sắc mặt lập tức trở nên hân hoan. Nàng hỏi hắn, chẳng chút ngại ngùng: “Trông đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Hắn đáp.
Không lâu sau, hai người sóng vai nhau về nhà. Lúc sắp đến nơi, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng ôi chao. Tô Yến nhìn sang bên cạnh thì phát hiện Mã Lục đang nhìn họ và cười cợt.
“Một nam nhân có tướng mạo nhường này, thảo nào ngươi phải giấu đi.” Sau lời châm biếm xấu xa đó, ánh mắt gã đột nhiên trở nên hung ác. Mã Lục quát thẳng vào mặt Mạc Hoài: “Này, ngươi không biết đó thôi. Tiểu nương tử này chẳng phải là phường trong sạch gì đâu. Nàng ta cũng giống hệt mẫu thân của mình, đều từ trong ổ kỹ nữ mà ra cả đấy. Từ nhỏ, nàng ta đã biết cách quyến rũ nam nhân rồi. Mẫu thân của nàng ta cũng đã ngủ với người ta vô số lần. Nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu…”
Gã còn chưa nói xong, Tô Yến đã nhặt một tảng đá dưới mặt đất rồi ném mạnh sang đó. Mã Lục bèn nghiêng người né tránh, song lại vô tình rơi xuống ruộng nước, lăn lộn đến nỗi cả người đầy nước bùn dơ bẩn. Gã hùng hổ đứng dậy, đang định mỉa mai Tô Yến thì nàng đã kéo Mạc Hoài đi xa rồi.
Nếu là trước đây, nàng sẽ để mặc Mã Lục thốt ra mấy lời nhơ nhuốc đó, không thèm quan tâm bởi đã quen nghe những lời lẽ này. Nhưng lần này thì khác. Đáy lòng Tô Yến cảm thấy cực kỳ khó chịu, đến nỗi muốn nhét bùn vào miệng Mã Lục ngay tức khắc. Mặc dù đã im lặng rời đi, lại còn giả vờ điềm nhiên như không, Tô Yến vẫn không sao kìm nén được sự ấm ức, xấu hổ và giận dữ của mình. Nàng tức đến mức viền mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, nước mắt ứa ra.
Mã Lục chỉ đang nói bậy bạ thôi, thực ra Tô Yến cũng không muốn để tâm đâu. Nhưng nàng lại quan tâm Mạc Hoài. Bây giờ lại để hắn nghe thấy những điều này nên trong lòng nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trước khi gặp Mã Lục, Tô Yến vẫn còn rất vui vẻ. Suốt dọc đường, nàng luôn nhìn hoa ngắm mây, thậm chí bước chân cũng nhanh nhẹn và nhẹ nhàng. Ấy vậy mà lúc này, Tô Yên lại vừa cúi đầu vừa đi cực chậm, bóng lưng cũng hiện rõ vẻ suy sụp.
“Yến nương?” Mạc Hoài khẽ kéo tay áo của Tô Yến.
Bước chân của Tô Yến chậm lại. Nàng nghẹn ngào hỏi hắn: “Sao vậy?”
Vừa nghe thấy giọng điệu này của nàng, Mạc Hoài đã lập tức vòng tay qua vai Tô Yến, đồng thời nhìn vào đôi mắt ngân ngấn lệ của nàng.
“Yến nương?”
Hắn quan sát Tô Yến với vẻ khá kinh ngạc, điều này khiến nàng càng lúng túng và tức tối hơn nữa. Thế là nàng vội nhấc tay để lau nước mắt bằng ống tay áo.
Sau đó, hắn chợt nghe thấy giọng nói tủi thân, bất an của nàng: “Chàng đừng nghe mấy lời bịa đặt kia của hắn ta nhé. Ta không phải…”
Bây giờ Mạc Hoài mới biết: Tô Yến – một người bình thường có thể chẻ củi, xẻ thịt dê, đi nhanh như bay trong lúc gánh nước - cũng có thể khóc lóc tới nỗi đỏ mũi vì vài ba câu gièm pha của kẻ khác.
Thực ra, Mạc Hoài không hề để tâm tới Mã Lục. Với hắn, loại lưu manh nơi phố chợ kia chỉ là một con kiến có thể dễ dàng bị giẫm chết mà thôi. Còn về mấy câu chướng tai nọ, đương nhiên Mạc Hoài cũng sẽ không thèm chú ý. Tuy giọng nói của gã đậm chất phương ngữ nhưng Mạc Hoài vẫn có thể hiểu được đại khái. Chẳng qua gã chỉ muốn xúc phạm nàng mà thôi. Chưa kể Mạc Hoài ở bên cạnh Tô Yến lâu đến vậy nên đã sớm hiểu tính cách của nàng rồi. Mà dẫu Tô Yến có thực sự tồi tệ như vậy, hắn cũng chỉ lợi dụng nàng một hồi rồi thôi, việc gì phải bận tâm?
Tô Yến cúi đầu, lông mi ướt đẫm nước mắt đang dính vào nhau. Nàng muốn bác bỏ rằng: Mình không phải là kiểu người như vậy. Nhưng trước đây, vì nuôi nấng nữ nhi, quả thực mẫu thân của nàng đã trở thành phường yến oanh thấp hèn nhất. Vậy nên Tô Yến cũng không hoàn toàn có đủ tự tin để chứng minh bản thân là người ngay thẳng, trong sạch. Vả lại, nàng cũng chẳng muốn vứt bỏ quan hệ với mẫu thân - người đã vất vả nuôi nàng khôn lớn - chỉ để đổi lấy sự đồng tình của Mạc Hoài.
Trong khi trái tim Tô Yến đang thắt lại, một bàn tay bỗng dưng chạm vào đôi gò má của nàng, sau đó cẩn thận lau khô nước mắt thay nàng.
“Nàng không cần giải thích điều gì với ta cả. Tất nhiên ta sẽ không tin những lời lẽ mà kẻ khác bôi nhọ nàng.”
Giọng nói của hắn dịu dàng như làn gió mát thổi qua rừng núi.
Những bông hoa mộc lan trên tóc Tô Yến đang khẽ rung rinh theo gió, dường như chúng cũng đang hòa nhịp với sự rung động trong trái tim nàng.