Cơn mưa xuân liên miên cuối cùng cũng tạnh, bầu trời bên trên thôn Mã gia trở nên quang đãng, nếu ngẩng đầu nhìn về nơi xa sẽ thấy một khoảng trời trong xanh không chút gợn mây, khói sương lan khắp núi rừng.

Lúc Tô Yến xuống núi, y phục đều đã lấm lem bùn đất, tóc tai cũng hơi ướt do mưa bụi. Chiếc giỏ sau lưng nàng đựng một vài loại thảo dược với nấm dại. Vì đã đi bộ quá lâu nên hiện giờ Tô Yến khá mệt, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng. Nhưng dẫu vậy, nàng cũng không có ý định tạm nghỉ mà chỉ một lòng muốn về nhà sớm để nấu cơm.

Tô Yến sống dưới chân núi Quan Âm. Phần lớn người dân trong thôn này đều mang họ Mã. Do lánh nạn, mẫu thân của Tô Yến đã đến đây, sau đó qua đời vào năm nàng vừa mười ba tuổi. Tiếp đó, Tô Yến bèn đi theo vị đại phu vừa bị mù một mắt vừa què chân ở cách vách, hái thuốc đổi tiền. Cho đến năm mười sáu tuổi, nàng vẫn luôn lẻ loi, chỉ có điều giờ đây đã khác.

Nghĩ đến người vẫn đang đợi mình ở nhà, Tô Yến kìm lòng không đậu nên đã tăng tốc, giẫm lên vũng nước trên bờ ruộng khiến bọt nước bắn lên tung tóe.

Lúc nàng sắp tới nơi, một nam nhân đang lảo đảo cách đó không xa chợt xách nửa đùi dê tiến đến gần nàng. Nhận ra đối phương, Tô Yến cau mày tránh né, thế nhưng nam nhân nọ lại nở nụ cười xấu xa rồi đột nhiên vươn tay để chạm vào nàng.

Tô Yến không nói một lời, chỉ nhấc rìu lên, trừng mắt với đối phương một cách không hề khách sáo: “Mã Lục, ngươi không cần bàn tay này nữa phải không?”

Mã Lục vốn đang có ý đồ xấu, muốn đụng vào Tô Yến. Nhưng khi trông thấy chiếc rìu được mài giũa bóng loáng trong tay nàng, gã lập tức chùn bước, vừa cười mỉa vừa tiếp lời: “Ta đùa thôi mà, ngươi múa rìu làm gì? Ngươi tới nhà ta đi, có canh thịt dê đấy.”

Vẻ mặt của Tô Yến không hề hòa hoãn. Nàng lùi lại từng bước một cách kiêng dè: “Đồ vô liêm sỉ, hừ! Ai thèm đùa với ngươi chứ!”

Mã Lục là một tên vô lại, lưu manh có tiếng trong thôn. Hễ thấy tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp, gã sẽ giở trò cợt nhả ngay tắp lự. Cũng đành chịu thôi, bởi phụ thân và mẫu thân của gã là những kẻ chẳng biết phải trái, luôn nuông chiều đứa con không nên thân của mình, lại còn mắng ngược những cô nương bị gã ức hiếp là đồ không biết xấu hổ, trong miệng họ không có lấy một từ ngữ sạch sẽ nào. Hồi trước, Mã Lục còn bị đánh đập nặng nề vì đùa bỡn muội muội của nha dịch trên trấn. Phụ thân và mẫu thân của gã đã phải bỏ tiền đút lót mới cứu nhi tử được, vậy mà bây giờ gã lại trêu ghẹo Tô Yến, không hề biết điều chút nào.

Người nào sống lâu ở đây cũng biết Tô Yến chỉ có một mình. Hơn nữa, mẫu thân nàng còn mang tiếng xấu, vậy nên những kẻ háo sắc khốn nạn thường xuyên quanh quẩn gần nhà nàng. Mã Lục đã từng trèo qua tường nhà Tô Yến rồi, song lại bị con chó Đại Hoàng mà nàng nuôi rượt đuổi và cắn chặt. Nhưng sau đó, cha mẹ gã lại xách gậy gộc tới đánh nàng, nếu không có người ngăn cản thì e là Tô Yến đã bị đập tàn phế luôn rồi.

Bây giờ hễ trông thấy Mã Lục, nàng luôn lập tức lẩn tránh, dù ngày thường không chẻ củi cũng sẽ mang theo dao để đề phòng bọn vô lại, lưu manh và vô liêm sỉ này.

Mã Lục bị nàng uy hiếp thì nổi giận, vừa phun nước bọt xuống đất vừa thốt ra một tràng ngôn từ bẩn thỉu, sau đó còn bảo rằng: “Đừng tưởng người khác không biết là ngươi đã nhặt một gã nam nhân hoang dã, sau đó còn sắp xếp cho đối phương ở trong nhà mình, ngày ngày hòa hợp với người ta. Cơ thể ngươi cũng để cho nam nhân kia sờ soạng hết cả rồi, còn ra vẻ bản thân trong sạch cái gì chứ!”

Tô Yến chỉ nắm chặt ngón tay chứ không nói một lời nào. Nàng cõng chiếc giỏ trên lưng rồi bước đi ra xa, sau đó mới quay đầu lại để trả lời với vẻ châm chọc: “Dù có làm kỹ nữ thì ta cũng sẽ khinh thường ngươi!”

Mã Lục tức giận đuổi theo, Tô Yến vừa chạy điên cuồng vừa hô tên Đại Hoàng. Chẳng mấy chốc, con chó đã từ trong sân chạy ra, khiến Mã Lục sợ hãi bỏ chạy.

Lúc này Tô Yến mới thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu Đại Hoàng rồi bước vào nhà.

“Ta về rồi.” Khi nói câu này, nét mặt của nàng không khỏi trở nên dịu dàng.

Sau đó, một nam nhân cao ngất, mặt mũi tuấn tú bước ra khỏi nhà, đồng thời cầm lấy chiếc giỏ sau lưng nàng.

“Ta vừa nghe tiếng nàng gọi.”

Mạc Hoài dùng giọng điệu quan cách nghiêm trang, tông giọng cũng nhã nhặn và êm ái tựa một làn gió mát. Rõ ràng phía sau Mạc Hoài là một nông trại đơn sơ nhưng nó lại không hề ảnh hưởng tới hào quang xán lạn của hắn, khí chất kia quá đỗi cao quý như thể hắn đang ở lầu gác trong nhà thủy tạ.

Nàng bèn mím môi, vừa cười vừa đáp: “Không sao đâu. Ta vừa gặp phải một tên khốn lưu manh thôi.”

Mạc Hoài thản nhiên đáp lại, không nói thêm lời nào.

Tô Yến cúi người nhặt nấm dại và rau diếp từ trong giỏ, thì thầm rằng: “Hôm nay lên núi, ta đã hái rất nhiều nấm, đúng lúc trời đổ mưa. Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi xem thử, có lẽ sẽ có măng rừng để ăn nữa đấy.”

Mạc Hoài nhìn làn sương mù đang bao phủ núi xanh ở phương xa. Chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì, dường như không hề nghe thấy lời nói của nàng.

Nhưng Tô Yến cũng chẳng để ý, nàng bê thức ăn tới nhà chính để nấu cơm.

Đã qua nửa năm kể từ khi nàng nhặt được Mạc Hoài. Khi đó, Tô Yến vừa ra ngoài để giúp Mã đại nương tìm con dê non bị lạc. Trong lúc vô tình, nàng đã phát hiện hắn đang hấp hối trong bụi cây dưới chân núi.

Khoảnh khắc ấy, ngay cả y phục trên người Từ Mặc Hoài cũng bị cành cây cào rách, khuôn mặt có vô số vết thương, đặc biệt là chân bị một nhánh cây sắc nhọn chọc xuyên qua, máu chảy khắp nơi, mái tóc rối bù cũng bị máu đông lại thành từng sợi.

Tô Yến hoảng sợ bởi nàng tưởng đó là người chết. Nàng vốn định tìm người tới hỗ trợ nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở của Từ Mặc Hoài. Dường như hắn đang dùng hết sức lực cuối cùng, cầu khẩn nàng bằng giọng nói khàn khàn như tiếng chiêng vỡ: “Cứu ta... Xin ngươi đấy.”

“Đừng... Đừng nói cho kẻ khác biết.” Hơi thở của hắn rất yếu ớt nên nàng phải kề sát mới nghe rõ được.

Tô Yến thấy nam nhân này ăn mặc đẹp đẽ và cao sang, chắc hẳn là một quý nhân đang gặp khó khăn, thế nên nàng đã kéo con bò già tới đó để chở đối phương về nhà. Tô Yến cũng làm theo ý hắn, không hề tiết lộ sự việc này. Nàng chẳng biết Mạc Hoài đã trốn chạy từ đâu tới đây. Vết thương trên người hắn nghiêm trọng đến mức có thể nhìn thấy xương trắng. Vì đang là mùa đông nên hắn lạnh đến nỗi run bần bật, răng cũng va vào nhau lập cập.

Toàn bộ số tiền Tô Yến tích góp để tìm phu quân cho mình đều được dùng để chữa bệnh cho hắn.

Mạc Hoài tự xưng là công tử của một thương hộ ở Trường An. Vì mưu toan chiếm đoạt gia sản, thúc phụ trong nhà đã ra tay hãm hại hắn, vậy nên Mạc Hoài mới rơi vào hoàn cảnh này. Tuy nhiên, thúc phụ của hắn quá độc địa, nếu chuyện Mạc Hoài bị thương nặng được lan truyền ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ bị sát hại.

Mạc Hoài đã rửa mặt sạch sẽ, tuy trên mặt có vết thương nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn của hắn, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang một loại phong thái thanh tao và quý phái. Tô Yến vốn cảm thấy tiếc tiền, thế nhưng trước nhiều lời cảm tạ cùng với vô vàn lời tán dương của đối phương, nàng đã không còn so đo nữa rồi.

Dù sao người ta cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Nếu sau này hắn còn nhớ tới ân tình để báo đáp Tô Yến thì nàng cũng đâu chịu thiệt.

Vì nghĩ vậy nên Tô Yến đã cho hắn ở lại trong nhà để dưỡng thương. Hai người cứ sớm chiều bên nhau, thấm thoát đã qua nửa năm.

Tô Yến chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, sau đó đưa một phần cơm cho vị đại phu chân thọt kia. Lúc nàng về nhà, Mạc Hoài đã dọn đồ ăn lên bàn xong xuôi, rửa đũa một lần bằng nước nóng, dùng khăn sạch lau khô rồi mới từ tốn ăn cơm. Tô Yến biết hắn có xuất thân cao quý nên khó tránh khỏi có nhiều quy củ, mà nàng cũng đã sớm quen với điệu bộ tôn quý này của hắn rồi. Sau cả buổi trời vất vả, Tô Yến chỉ cần ăn vài miếng đã hết sạch cơm, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi lại đeo giỏ lên lưng.

“Yến nương, nàng đợi một chút.” Mạc Hoài nuốt ngụm trà đắng rồi rút một mảnh giấy từ trong tay áo đưa cho nàng.

“Vết thương của ta đã sắp lành rồi. Nàng hãy giúp ta dán thông báo này bên cạnh bảng cáo thị đi. Nếu người thân của ta nhìn thấy thì họ có thể đến đây tìm ta.”

Tô Yến sửng sốt trong thoáng chốc, giọng điệu không kìm được sắc thái mất mát: “Chàng phải đi rồi ư?”

Mạc Hoài bước tới, vừa vuốt ve tay nàng vừa trấn an: “Suy cho cùng thì ta cũng phải rời đi thôi. Huống chi bọn họ cũng sẽ mất thời gian mới tìm được ta. Sau khi trở về thu xếp mọi chuyện thỏa đáng, ta sẽ quay lại tìm nàng.”

Tô Yến cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bàn tay mình, khuôn mặt cũng hơi nóng lên. Nàng ngượng ngùng gật đầu, đáp lại: “Lần này ta đã hái được nhiều đồ tốt lắm, đợi ta lên trấn bán lấy tiền thì chắc sẽ đổi được mấy tấm vải đẹp, sau đó ta sẽ quay về may một bộ y phục mới cho chàng.”

Bây giờ Mạc Hoài đi đứng còn khá khập khiễng bởi vết thương vẫn chưa lành hẳn. Hắn chỉ tiễn nàng ra cửa rồi dịu dàng lên tiếng: “Nhớ về nhà sớm nhé.”

Tô Yến tiếp lời, vừa vẫy tay vừa ra khỏi sân.

Nhìn vào bóng lưng của Tô Yến, ý cười trên khuôn mặt Mạc Hoài dần dần nhạt đi, chỉ còn lại một mảnh tro tàn lạnh lẽo.

Đi bộ lên trấn cũng khá xa, vậy nên Tô Yến đã đặc biệt hỏi nhờ người cùng thôn với mình, sau đó dắt xe bò đi cùng đối phương. Bây giờ đang là thời điểm trồng trọt mùa xuân, lại vừa qua tiết Thanh minh nên trên đồng ruộng đầy rẫy những người nông dân bận rộn, thỉnh thoảng còn có người quen biết Tô Yến nên đã cất tiếng chào hỏi nàng.

Tô Yến mất mẹ từ nhỏ, tay làm hàm nhai để tự nuôi sống bản thân. Do đó, những người tốt bụng trong thôn cũng thường xuyên quan tâm nàng, chỉ thỉnh thoảng có vài kẻ khốn nạn, mồm mép bẩn thỉu cứ thích đặt điều vấy bẩn nàng thôi. Tô Yến có vẻ ngoài mỹ lệ y hệt mẫu thân, dẫu chỉ mặc vải thô và cài trâm mận gai mộc mạc nhưng chúng cũng không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cũng chính điểm này đã thu hút những kẻ có lòng dạ xấu xa kia.

Thị trấn rất náo nhiệt. Tô Yến vừa mới xuống xe bò, còn đang cẩn thận tránh những vũng nước trên mặt đất thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau lưng mình. Nàng còn chưa kịp bất ngờ hay né sang bên cạnh thì đã bị nước bùn bắn trúng tung tóe vì đám quan binh vừa phóng ngựa lướt qua.

Tô Yến hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận của mình, sau đó quay lại nhìn mấy quan binh không có mắt kia rồi khẽ mắng họ dăm ba câu. Những người đi đường bên cạnh nàng cũng gặp tai vạ không nhẹ, bọn họ đang chửi lấy chửi để nhóm quan binh đã chạy khuất dạng kia.

Tô Yến chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi. Ông chủ tiệm thuốc quen biết nàng đã lâu, vừa thấy Tô Yến bước vào đã lập tức liếc nhìn cái giỏ trước.

“Nhiều như vậy sao? Chắc ngươi phải đi tận mấy dặm, đúng chứ?”

Tô Yến bèn ngồi xuống để chọn lựa với đối phương, đồng thời cất lời: “Nhưng việc này cũng khiến ta mệt lắm đấy. Ông chủ à, nếu thật sự thương tiếc sự khổ nhọc của ta thì ông hãy tính thêm cho ta vài xu đi.”

Ông chủ tiệm thuốc lập tức thở dài, trả lời rằng: “Thế gian này gian truân lắm, ai mà chẳng vất vả như nhau cơ chứ…”

Điều này có nghĩa là không còn gì để thương lượng nữa. Tô Yến cũng không trông mong đối phương thật sự cho nàng thêm vài xu. Nàng chỉ vừa mỉm cười vừa bảo là không sao đâu. Trong lúc ông chủ đang nói chuyện thì lại có ai đó vào bốc thuốc, vậy nên đối phương đã bảo Tô Yến đợi mình một lát.

Người đến hốt thuốc là một vị tiên sinh của một trường tư thục duy nhất trên thị trấn. Tô Yến nghe nói hắn ta là hậu duệ cùng họ nhưng khác chi của một dòng họ trí thức đang sa sút. Thế hệ như hắn ta phải gắng gượng mới có thể chăm lo gia đình ấm no, lại nhờ vào tài trí của mình để vào trường tư thục trên thị trấn. Tên của hắn ta là Chu Tư, ngũ quan đoan chính, tuổi cũng còn trẻ.

Tô Yến luôn kính trọng những người đọc sách nên khi thấy Chu Tư đến đây, nàng bèn mỉm cười chào hỏi.

Lúc này, Chu Tư mới chú ý tới một người đang ngồi lựa thảo dược ở bên cạnh như nàng, thế là hắn ta vội vàng thi lễ rồi hỏi han: “Yến nương tử, dạo này vẫn ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều ổn.” Nói xong, nàng mới phát hiện Chu Tư đang nhìn chằm chằm vào nước bùn trên y phục của mình, thế là Tô Yến lập tức cáu kỉnh: “Chỉ là lúc nãy có đám quan binh không có mắt, phóng ngựa khiến nước bùn văng lên người thôi. Thị trấn đang yên đang lành, sao lại có nhiều binh lính đến đây vậy chứ? Ai không biết còn tưởng Thiên tử đang ra ngoài vi hành nữa đấy.”

Chu Tư kinh ngạc hỏi lại: “Yến nương tử vẫn chưa biết ư?”

“Biết gì cơ?”

Ông chủ cũng nghe hai người trò chuyện, không kìm được nên đã xen vào: “Ngươi không biết đó thôi. Năm ngoái Tần Vương mưu phản, thậm chí thi thể của Thái tử vẫn chưa được tìm thấy. Nhưng thực ra bè phái của Thái tử vẫn đang gây rối liên hồi, làm ầm lên để lật đổ Tần Vương, khôi phục dòng dõi chính tông. Cũng chẳng biết thế nào mà Tần Vương lại nghe tin Thái tử chưa chết, vẫn đang mất tích nên bọn họ lại bắt đầu lục soát khắp nơi. Bây giờ, họ đã rà soát tới nơi này của chúng ta rồi. Nhà nhà đều không được yên ổn.”

Chu Tư cũng cau mày, có vẻ không hài lòng về chuyện này cho lắm.

“Tần Vương hung bạo nên đám thuộc hạ cũng không biết điều như vậy đấy.”

Tô Yến bèn ngẩng đầu lên, tiếp lời: “Cũng may chúng ta chỉ là những người bình thường thôi. Việc này không liên quan gì tới chúng ta cả, đợi bọn họ rời đi sẽ ổn thôi mà.”

Chu Tư thở dài rồi gật đầu đồng ý, sau đó cởi sợi dây thừng đang buộc mớ con cá chép rồi đưa một con cho Tô Yến, nói rằng: “Đã lâu không gặp Yến nương tử. Đúng lúc hôm nay học trò tặng ta vài con cá chép, Yến nương tử hãy mang về nấu canh đi. Món này là ngon nhất đó.”

Tô Yến đang định từ chối thì Chu Tư lại nói thêm: “Coi như đây là đáp lễ món rau dương xỉ mà Yến nương tử đã tặng ta lần trước đi. Đừng khước từ nữa.”

Ông chủ đưa dược liệu đã đóng gói xong cho Chu Tư, tiện thể cười vang rồi cất lời: “Hai người thật là xứng đôi vừa lứa. Nếu kết nghĩa phu thê, ân ái mặn nồng thì tuyệt vời biết bao, cũng không cần phân biệt ta ngươi nữa.”

Tô Yến vội vàng trả lời: “Ông chớ nói bậy, kẻo tự dưng làm bẩn thân phận của Chu tiên sinh đấy.”

Chu Tư chỉ cười cười chứ không lên tiếng. Hắn ta nói lời tạm biệt rồi cầm gói thuốc rời đi.

Sau khi cân đo đong đếm, ông chủ hiệu thuốc mới trả tiền cho Tô Yến. Nàng cũng đeo giỏ lên lưng rồi rời khỏi, định ghé qua tiệm vải ngắm nghía thử xem, sau đó mua một tấm vải tốt để may xiêm y cho Mạc Hoài. Dù sao hắn cũng là lang quân của một gia tộc giàu sang, nàng không muốn đối xử quá tệ với đối phương. Có lẽ người bình thường sẽ khác với vị lang quân được chiều chuộng từ tấm bé. Dù chỉ mặc một bộ đồ bằng vải đay thô sơ, Mạc Hoài vẫn có thể toát lên vẻ quý phái vô cùng, tựa như một viên ngọc đẹp đẽ được che đậy trong lều vải nhưng độ sáng chói vẫn không bị che khuất chút nào.

Tô Yến không hiểu Mạc Hoài đã viết gì trên tờ giấy đưa cho nàng. Nhưng Tô Yến vẫn dán nó lên như lời hắn dặn. Đợi đến khi sắc trời dần tối, nàng mới về nhà. Bên trong nhà đã sáng đèn. Tô Yến nhìn vào vầng sáng nhàn nhạt kia, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, như thể mọi mệt mỏi đều đã được quét sạch. Nàng bèn bước nhanh về phía cửa.

Mạc Hoài đang đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì. Thấy nàng trở về, hắn bèn mỉm cười rồi gật đầu.

“Yến nương.”

Tô Yến nắm lấy tay hắn với vẻ hân hoan và dịu dàng, ngẩng mặt lên rồi đáp: “Ta về rồi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play