Tô Yến luôn luôn cần cù, bất cứ công việc bẩn thỉu hay vất vả nào cũng chịu làm. Tuy trong nhà nghèo khó và đơn sơ nhưng nàng vẫn giữ gìn mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp. Cách nhà nàng không xa có một dòng suối nhỏ, rất thuận tiện cho việc giặt giũ quần áo và lấy nước. Dưới chân núi Quan Âm chỉ có hai hộ gia đình là Tô Yến và vị đại phu chân thọt kia thôi. Mỗi khi trời tối, nếu nhìn sang đây, nơi này chỉ còn lại hai ánh nến mờ nhạt, chẳng gần gũi thân thiết như những ngôi nhà khác.
Sự xuất hiện của Mạc Hoài đã mang lại nhiều thứ cho Tô Yến, còn hơn cả sự bầu bạn trong sự tịch liêu.
Ở quê có rất nhiều kẻ góa vợ và những tên khốn không lấy được thê tử. Lúc mẫu thân của Tô Yến còn sống, bọn họ thường xuyên bị kẻ khác quấy rối, vậy nên mới chuyển nhà đến nơi hoang vắng này. Nhưng dẫu vậy, vẫn có người lẻn sang đây chứ không chịu buông tha họ.
Tô Yến nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, mẫu thân thường ra ngoài với những nam nhân xa lạ. Khi trở về, búi tóc của bà ấy luôn rối bù, trên quần áo dính đầy cỏ vụn và bùn đất, trên tay còn có đồ ăn nữa.
Sau này, Tô Yến sống một mình ở đây, thậm chí có người còn muốn ức hiếp nàng. Nhưng vị đại phu chân thọt kia đã cầm dao phay đuổi bọn họ đi. Sau đó, đối phương lại dạy Tô Yến xây tường bằng tre vót nhọn, nuôi loài chó săn to lớn và hung dữ. Dù vậy, Tô Yến cũng không yên tâm cho lắm. Ban đêm, nàng cũng không dám ngủ quá say. Chỉ cần trong sân có tiếng động lạ, Tô Yến sẽ lập tức nắm chặt chiếc rìu bổ củi bên cạnh.
Sau khi Mạc Hoài đến đây, rốt cuộc nàng cũng có thể ngủ ngon giấc. Lúc về đến nhà và bắt gặp ánh sáng trong nhà, Tô Yến sẽ cảm thấy yên lòng hơn.
…
Vì ban ngày bị dính đầy nước bùn nên vừa trở về nhà, Tô Yến đã dẫn Mạc Hoài đi múc nước. Đến khi nước trong bồn tắm sắp đủ, Mạc Hoài mới tự giác ra ngoài rồi đứng ở trong sân, đợi mãi giữa tiếng nước chảy rào rào trong phòng. Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra. Giờ phút này, Mạc Hoài mới xoay người lại để nhìn về phía Tô Yến.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, do đó nó chỉ có thể chiếu sáng thân hình thướt tha của nàng một cách mờ ảo.
Tô Yến đứng ở vị trí ngược sáng, bộ y phục mỏng tang dính chặt vào người. Ánh sáng mông lung đang phác họa những đường cong đẫy đà của nàng.
“Xong rồi.”
Nàng tìm một chiếc khăn để lau sơ mái tóc ướt vài lần, sau đó xõa tóc trên bờ vai, dẫu nó nhỏ nước cũng chẳng màng, để mặc tấm lưng toàn là vệt nước.
Mạc Hoài không thể kìm được nên đã dứt khoát cầm khăn, đứng sau lưng Tô Yến để lau khô tóc cho nàng: “Sao lại gội đầu vào ban đêm?”
Bây giờ Tô Yến mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ban ngày, thế là nàng tức giận trả lời: “Chàng nhắc thì ta mới nhớ. Tất cả là do đám quan binh không có mắt kia đã phi ngựa trên đường, khiến nước bùn bắn tung tóe khắp người ta, tóc tai cũng bị dính bẩn nhiều lắm. Nếu ta không gội thì làm sao ngủ ngon được?”
“Họ phi ngựa à?” Động tác trên tay hắn hơi khựng lại, đồng thời khẽ cau mày.
Chiến tranh loạn lạc ở triều đại trước đã gây ra thương vong vô số, tất cả ngựa trong thiên hạ đều bị tịch thu để sung vào của công. Hiện tại, mặc dù sức lực đang dần chuyển biến tốt đẹp sau quá trình nghỉ ngơi nhưng với một nơi xa xôi như trấn Vân Đường, ngay cả nha môn cũng chỉ có một con ngựa già khọm và tệ lậu thì làm gì có chuyện một toán quan binh phóng ngựa cơ chứ? Nếu vậy thì có lẽ đã xảy ra chuyện hệ trọng rồi.
“Ta nghe Chu tiên sinh kể rằng Tần Vương đang lùng bắt tung tích của Thái tử. Bọn họ nói là Thái tử của Đại Tĩnh đang chờ thời cơ để trở lại đấy.” Tô Yến đang sắp xếp lại số vải mới mua hôm nay nên không tập trung vào vấn đề này cho lắm.
Nhưng hình như Mạc Hoài rất hứng thú nên lại hỏi nàng: “Có bao nhiêu người tới đây?”
“Chuyện này thì ta cũng không rõ. Hôm nay trên đường có khoảng hai mươi hoặc ba mươi người cưỡi ngựa. Nghe nói Tần Vương đã phái binh truy lùng toàn bộ châu Thanh Thủy rồi. Thế trận này ở trấn Vân Đường của chúng ta cũng được xem là nhỏ, chắc qua vài ngày họ sẽ đi ngay thôi.” Tô Yến nói xong thì lập tức cúi đầu. Những sợi tóc vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt rơi xuống cổ tay Mạc Hoài. Hắn cụp mắt, chỉ ngắm nhìn nàng khoa tay múa chân với vật liệu may mặc màu xanh đậm kia chứ không nói câu nào.
Hắn nhìn Tô Yến từ trên cao nên có thể trông thấy làn da trắng nõn của nàng dưới vạt áo lỏng lẻo, bầu ngực đang phập phồng theo nhịp thở, y hệt quả cầu tuyết mềm mại.
Nhưng sau khi nhìn thoáng qua cảnh sắc dưới lớp y phục, Mạc Hoài cũng chỉ lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, trên mặt chẳng có biểu cảm khác thường nào.
Tô Yến đang mân mê vật liệu may mặc trong tay nên hoàn toàn không hay biết gì. Ánh nến hắt bóng nàng lên tường. Nương theo cơn gió nhẹ nhàng, bóng nàng cũng khẽ khàng lay động. Tô Yến tách đầu ngón tay để cố gắng tính toán thu chi của chuyến lên trấn hôm nay, sau đó đau lòng cất lời: “Tấm vải này tốn gần nửa xâu tiền lận đó, cũng may là hôm nay ta bán được nhiều thảo dược hơn…”
Khuôn mặt Mạc Hoài đậm nét thờ ơ. Ngay sau đó, hắn lại nghe nàng thỏ thẻ: “Ngày mai rảnh rỗi, ta sẽ may một bộ y phục mới cho chàng nhé. Vừa nhìn thoáng qua là ta đã thích chất vải này rồi. Chàng mặc nó vào nhất định sẽ trông anh tuấn lắm.”
Nói tới đây, Tô Yến chợt dừng lại, sau đó vừa nở nụ cười vừa tiếp lời: “Cũng không đúng. Người đẹp như chàng thì mặc gì cũng đẹp cả.”
Mạc Hoài ngẩn ngơ một thoáng, ngón tay đang cầm khăn cũng vô thức siết chặt. Một lúc sau, hắn mới chầm chậm thả lỏng, khóe môi cũng hơi cong lên.
Hắn từng được vạn người tôn thờ và kính ngưỡng. Những áng văn tán thưởng của đám văn nhân danh sĩ kia cũng toàn là lời lẽ lấy lòng của phường nịnh bợ. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã sớm nghe nhiều đến mức không còn mảy may dao động. Tuy nhiên hôm nay, trước lời khen ngợi ngượng ngập bằng tiếng phổ thông của Tô Yến, đáy lòng hắn lại có đôi chút cảm giác vi diệu. Hắn không rõ đó là cảm xúc gì nhưng đúng là không tệ.
“Hôm nay nàng đã vất vả rồi. Đi ngủ sớm đi.”
Nhà của Tô Yến cũng không quá rộng. Y hệt hầu hết những ngôi nhà khác, phòng ngủ cũng là sảnh chính, một số vật dụng linh tinh được cất trong gian phòng phụ kế bên. Sau khi trong nhà có thêm sự tồn tại của Mạc Hoài, Tô Yến đã lôi trúc từ trên núi về nhà, làm thêm một chiếc giường trúc đơn giản cho mình ngủ. Hai chiếc giường của họ được kê cạnh nhau, ở giữa có một chiếc bàn nho nhỏ. Lúc đầu, tình trạng không hề kiêng kị này cũng vì Mạc Hoài bị thương, không thể cử động được. Nhưng sau đó, do đã quen nên hai người cũng lười bố trí lại. Chỉ có điều, nếu mai sau chuyện này bị lan truyền ra ngoài, e là sẽ không tốt cho danh tiếng của Tô Yến.
Tóc của Tô Yến đã khô một nửa nhưng lúc nằm xuống vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nghe tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, không thể kìm lòng mà nghĩ đến chuyện tương lai.
Vì chữa trị cho Mạc Hoài, số tiền tiết kiệm của Tô Yến chẳng còn lại bao nhiêu cả. Nhưng may là hắn đã hứa hẹn rằng: Sau này, hắn sẽ dẫn nàng đi với mình, ngắm nhìn Kinh thành phồn hoa, ghé thăm những tửu lâu ngon nhất trần đời. Lúc đó, Tô Yến cũng có thể đi tìm người thân của mình. Nàng sẽ chẳng còn là một người cô độc, không nơi nương tựa nữa. Và ắt hẳn vào khoảnh khắc đó, nàng sẽ có thể xứng đôi với hắn hơn...
Sáng sớm hôm sau, Tô Yến chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, sau đó lượn lờ giữa màn sương mai để cắt cỏ cho gia súc ăn. Nàng còn kéo một thùng quần áo lớn ra bờ suối để giặt giũ nữa. Mạc Hoài đang cầm chiếc bút lông xoàng xĩnh, chịu đựng mùi mực khó ngửi để viết thư, Tô Yến đã phơi quần áo xong rồi. Khi quay về nhà, nàng bắt gặp ánh nhìn chằm chằm và mất kiên nhẫn của hắn về phía đầu bút đã bị tẽ nhánh.
“Cây bút này không dùng được nữa rồi. Ngày mai ta sẽ làm một cây bút khác cho chàng.” Dù sao cũng còn một con dê non bị trói trong sân, nàng chỉ cần giật một nắm lông đuôi của nó là đủ.
Mạc Hoài cố nén sự bực dọc, đáp rằng: “Không cần đâu, ta dùng tạm cũng được.”
Sao hắn có thể trông chờ một người không biết viết chữ làm ra một cây bút tử tế cơ chứ? Bây giờ Tần Vương đã tới quận Thanh Thủy rồi, chắc hẳn thuộc hạ của y cũng đã tìm được tin tức. Việc hắn rời khỏi bản làng hoang vu hẻo lánh này cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Thế thì hắn cần gì phải soi mói?
Hiện giờ ngẫm lại, sáu tháng – khoảng thời gian mà hắn sống một ngày bằng một năm – cũng đã trôi qua rồi. Chỉ cần hắn kiên trì thêm vài ngày nữa là có thể hoàn toàn thoát khỏi nơi này…
Nghĩ vậy, Mạc Hoài bèn nở nụ cười ôn hòa rồi nói: “Yến nương, mấy ngày nữa nàng lại lên trấn một chuyến đúng không...”
Sau một hồi dặn dò, Tô Yến đồng ý mà chẳng chút do dự. Nàng đặt phong thư vào giỏ đựng đồ may vá. Vì lo hắn ở nhà mãi cũng buồn chán nên Tô Yến bèn hỏi: “Ta chuẩn bị đi chăn bò. Chàng có muốn đi cùng ta không? Trong nương rẫy đang nở nhiều hoa lắm, ánh nắng cũng chẳng chói lắm đâu.”