Quan binh đang lục soát khắp nơi ở trấn Vân Đường, ầm ĩ đến nỗi khiến lòng người hoảng loạn. Sau khi lên trấn gửi thư giúp Mạc Hoài, Tô Yến tiện thể nhìn thoáng qua bảng cáo thị. Tờ giấy mà Mạc Hoài nhờ nàng dán lên lần trước đã bị người ta gỡ đi rồi.
Sau khi biết tin này, dường như tâm trạng của Mạc Hoài cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc rảnh rỗi, hắn bèn dạy nàng đọc sách và viết chữ.
Tô Yến trưởng thành tại một nơi thâm sơn cùng cốc, ngày thường chỉ quan tâm tới việc ăn mặc mà thôi. Do đó, trong lòng nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc đọc sách hay viết chữ cả. Chỉ có điều, Tô Yến luôn kính trọng những người trí thức, chẳng rõ nguyên nhân. Nàng từng nghĩ rằng, người tài trí nhất mà mình gặp được chính là Chu Tư. Nhưng Tô Yến lại chẳng ngờ mình có thể gặp được Mạc Hoài. Dẫu không biết đọc, nàng vẫn cảm thấy chữ viết của hắn tuyệt đẹp.
Nhờ Chu Tư chỉ dạy, Tô Yến đã có thể viết tên mình. Tuy nhiên, chữ viết của nàng lại nguệch ngoạc và xiêu vẹo, trật tự các nét bút cũng không đúng. Tô Yến mới viết được một nửa, Mạc Hoài đã không khỏi cau mày, sau đó cúi người nắm lấy tay Tô Yến để dạy nàng viết từng nét một.
Mạc Hoài chồng một tay lên bàn, còn tay kia dạy Tô Yến viết chữ. Hai người dán vào nhau quá gần, như thể đó là động tác ôm nàng từ phía sau. Tuy nhiên, sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên, không hề ngượng ngập chút nào. Trái ngược, Tô Yến lại đỏ mặt, cũng chẳng dám thở mạnh.
Môi hắn hết mở ra lại khép vào. Hơi thở của Mạc Hoài phả vào gáy nàng như một chiếc bàn chải nho nhỏ đang gãi nhẹ, khiến trái tim nàng ngứa ngáy.
Tô Yến viết xong tên mình bèn nói: “A lang, chàng hãy dạy ta viết tên của chàng đi.”
Rõ ràng người phía sau đã sững sờ trong thoáng chốc, như thể hắn đang nghĩ đến điều gì đó. Đoạn, Mạc Hoài bật cười thật khẽ, không rõ chứa đựng ý tứ hay cảm xúc gì.
“Được.”
Đến khi Mạc Hoài cảm thấy nhàm chán, Tô Yến vẫn còn cầm bút chăm chỉ luyện viết. Hai chữ “Mạc Hoài” được viết đi viết lại trên giấy. Lúc đầu, nó còn quệch quạc đến mức khó coi. Nhưng cuối cùng, khi nàng viết nhiều hơn, nó cũng dần dần trở nên dễ nhìn.
Tô Yến cho Mạc Hoài xem cái tên nàng tự cho là mình viết đẹp nhất: “Ta biết viết tên của chàng rồi.”
Hắn mỉm cười gật đầu. Lúc trông thấy hai chữ kia, trong mắt hắn ẩn chứa đôi chút mỉa mai nhưng vẫn nhận xét rằng: “Viết khá lắm.”
…
Sau khi may xong y phục cho Mạc Hoài, Tô Yến vẫn còn sót lại một ít nguyên liệu. Nàng nhớ tới lần trước khi mình lên trấn, hình như những vị lang quân trẻ tuổi có gia thế hơi tử tế đều đeo một chiếc túi thơm bên hông. Tô Yến bèn đi gặp vị đại phu chân thọt sát vách để xin chỉ giáo, tìm một vài loại thảo mộc có tác dụng nâng cao tinh thần, sau đó trộn với hoa mộc lan phơi khô để làm thành một túi thơm cho Mạc Hoài.
Quan binh đang lùng sục khắp nơi trên trấn. Mấy ngày nay, Tô Yến không tới đó nhiều nên cũng chẳng biết hiện giờ Tần Vương đã tìm thấy tung tích của Thái tử chưa. Bây giờ đang là thời điểm thiên hạ hỗn loạn. Trước đây, nàng luôn gửi thư hộ Mạc Hoài mỗi khi lên trấn. Vì bức thư gửi đi lần cuối cùng vẫn chưa nhận được hồi âm nên hắn cũng không tiếp tục viết thư nữa.
Tô Yến không biết nguyên nhân nên chỉ đoán rằng Mạc Hoài đang viết thư cho người nhà. Nhưng đã lâu như vậy mà vẫn không có người tới thôn Mã gia tìm hắn. Có lẽ là do sự lạm dụng uy quyền của vị thúc phụ đang chèn ép hắn nên không ai dám đưa tay giúp đỡ Mạc Hoài.
Thấy Mạc Hoài khỏe lại, trong lòng Tô Yến cũng dần bắt đầu lo lắng về chuyện này. Sau khi thay y phục mới cho hắn, nàng đột nhiên hỏi thăm: “Nếu trở về Trường An thì chàng có thể lập tức đoạt lại gia nghiệp ư?”
“Sao vậy?”
Nàng bất an tiếp lời: “Trước đây, vị thúc phụ kia của chàng đã dám giết chàng để chiếm đoạt gia nghiệp. Nếu chàng trở về, đối phương sẽ lại muốn lấy mạng chàng lần nữa. Chàng thực sự có thể bình an vô sự sao?”
Bây giờ nhớ lại những vết thương khủng khiếp trên cơ thể Mạc Hoài vào lần đầu tiên gặp gỡ, Tô Yến vẫn còn cảm thấy kinh sợ. Nếu kẻ khác lại tiếp tục giở thủ đoạn hiểm độc với hắn, quả thực ngay cả việc nghĩ đến nàng cũng chẳng dám.
Nhưng so với sự thấp thỏm lo âu của Tô Yến, sắc mặt của Mạc Hoài lại không hề lo lắng chút nào. Hắn chỉ cất tiếng trầm thấp: “Bất luận thế nào, ta cũng phải trở về. Những thứ vốn thuộc về ta tuyệt đối không thể bị người khác lấy đi.”
Tô Yến vừa thở dài vừa buộc chặt vạt áo cho Mạc Hoài, sau đó lại kể chuyện trên trấn: “Hiện giờ thiên hạ không hề thái bình, trên trấn cũng có vô vàn quan binh. Ta nghe nói mấy ngày trước, tất cả người dân không thuộc thôn Bạch Thủy đều bị bắt đi cả rồi. Việc này khiến lòng người hoang mang lắm...”
Mạc Hoài che giấu biểu cảm rồi hỏi nàng: “Còn bao lâu nữa bọn chúng sẽ đến thôn Mã gia?”
Tô Yến lắc đầu rối đáp: “Ta cũng không biết. Nhưng thôn của chúng ta quá xa xôi, cũng chẳng có nhiều người vùng khác, chắc là đám quan binh ra vẻ kia sẽ không điều tra tới tận đây đâu.”
Mạc Hoài chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì nữa.
Tô Yến thấy hắn mặc y phục mới vào thì quả thực trông khí thế hơn nhiều, vừa nhìn đã giống một vị lang quân xuất thân phú quý, không hề ăn khớp với căn nhà vừa tối tăm vừa chật hẹp này. Hắn như hạc tiên từ trời cao bị rơi xuống chuồng gà vậy.
Thế là chẳng hiểu sao, trong lòng Tô Yến lại có cảm giác hèn nhát. Nàng dè dặt ngắm Mạc Hoài vài lần rồi cúi đầu im lặng.
Ngày hôm sau, Tô Yến lên trấn để bán thảo dược, nhân tiện hỏi han thử xem thư của Mạc Hoài đã có hồi âm hay chưa. Tuy nhiên, lần này cũng y hệt lần trước. Thư đã gửi đi rồi, song vẫn không có hồi đáp. Tô Yến nghĩ rằng: Chắc chắn là người nhà của Mạc Hoài không chịu giúp đỡ hắn. Vậy nên trên đường về nhà, tâm trạng của nàng cũng trở nên nặng nề.
Vết thương của Mạc Hoài đã lành lặn hoàn toàn rồi. Hắn đang giúp nàng cho đám gia súc ăn với vẻ chán ngắt. Vừa thấy Tô Yến quay lại, Mạc Hoài đã lập tức vỗ tay rồi hỏi dò: “Sắc mặt của nàng không được tốt cho lắm. Có người bắt nạt nàng à?”
Tô Yến lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn cũng chứa đựng sắc thái đồng cảm. Bởi không biết nàng đang nghĩ ngợi điều vớ vẩn gì nên Mạc Hoài bèn vào phòng, rót một cốc nước cho nàng rồi hỏi tiếp: “Yến nương, nàng có hỏi thăm về thư hồi âm không?”
Vẻ mặt nàng đầy buồn bã. Tô Yến nắm lấy tay hắn rồi lên tiếng: “A lang, ta vẫn không sao yên tâm được. Chàng đã gửi nhiều thư như vậy mà vẫn chẳng có phản hồi, có thể thấy được mọi người trong nhà chàng đều tham lợi phụ nghĩa rồi, càng khỏi bàn tới vị thúc phụ vẫn luôn giở trò ác độc với chàng. Nếu thật sự quay lại để tranh đấu với đối phương, ngộ nhỡ chàng lại bị kẻ đó hãm hại thì sao?”
Mạc Hoài nghiêng đầu liếc nhìn Tô Yến nhưng lại không định giải thích nguyên nhân cho nàng.
“Nàng sợ ta chết thì không thể báo đáp ân tình của nàng ư?”
Tô Yến lập tức ngồi thẳng người. Lúc đầu nàng còn sững sờ, song sau đó lại giận tái mặt, giọng nói cũng đầy tức tối: “Sao chàng có thể nói như vậy? Ta... Ta chỉ là...”
Trong lúc nói chuyện, vì không kìm nén được nên đôi mắt của Tô Yến cũng đã đỏ ửng, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào: “Ta biết chàng lớn lên trong cuộc sống nhung lụa an nhàn. Ta chỉ là một nông phụ nên nào dám nghĩ tới việc lợi dụng chàng báo đáp ân huệ. Chẳng qua là do ở chung với chàng nhiều ngày, ta có tình cảm nên mới nói mấy câu lo lắng vì chàng thôi mà…”
Thấy Tô Yến thực sự đau buồn, Mạc Hoài không khỏi cảm thấy hối hận. Hắn bèn nhẹ nhàng an ủi nàng: “Lúc nãy ta chỉ trêu nàng thôi. Nàng chớ xem là thật. Ta biết nàng thật lòng lo nghĩ cho ta. Sau này ta sẽ không nói những lời như vậy nữa đâu.”
Tô Yến vốn không hiểu gì cả. Mạc Hoài cũng chẳng muốn vướng mắc với nàng về chuyện này quá nhiều nên cứ thuận theo ý nàng vậy.
Tô Yến trưởng thành ở thôn quê nên cũng không hiểu biết gì cho cam, ấy vậy mà nàng vẫn vắt óc lập kế hoạch cho Mạc Hoài. Mặc dù trong lòng hắn, những kế sách của nàng thật thấp kém và nực cười.
Tô Yến lại nói thêm: “Nếu a lang không đấu lại y cũng chẳng sao cả. Chỉ cần chàng khỏe mạnh thì hết thảy mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại mà. Còn nếu chàng mệt mỏi, ta sẽ không thành thân mà sẽ cùng chàng trở về căn nhà này…”
Mạc Hoài không phản bác mà chỉ chăm chú lắng nghe Tô Yến nói, thậm chí nàng còn cảm thấy mình được khích lệ khi ngắm nhìn vẻ mặt của hắn. Đôi mắt đen láy vừa ứa nước mắt nên lúc này y hệt viên ngọc lưu ly trong suốt được cọ rửa sạch sẽ dưới đáy sông, vừa lấp lánh vừa xán lạn.
Dường như Tô Yến không bao giờ bị hủy hoại bởi cuộc sống đầy quẫn bách này. Nàng không hề uể oải hay ảm đạm. Đôi mắt nàng luôn tràn đầy kỳ vọng về tương lai.
“Ta đã suy nghĩ cả rồi. Ta sẽ sửa sang lại mảnh đất sau núi để trồng một ít rau dền và rau diếp. Chàng dạy ta đọc chữ và tính toán, sau đó ta có thể mang rau ra chợ buôn bán được rồi…” Khuôn mặt của Tô Yến đỏ bừng, nụ cười hơi ngốc nghếch. Nàng không ngừng nói về kế hoạch mai sau, sau đó lại chỉ vào góc tường rồi cất lời: “Chỗ này vẫn còn trống, sau này chúng ta sẽ mua một giá sách rồi đặt ở đây nhé…”
Mạc Hoài liếc nhìn căn nhà vừa chật hẹp vừa cũ kỹ này. Đoạn, ánh mắt lại rơi vào nét chữ ngoằn ngoèo của Tô Yến, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khinh thường nhưng vẫn chẳng phá vỡ vọng tưởng hão huyền của nàng, chỉ mỉm cười rồi gật đầu đáp lại: “Được.”
…
Trong túi thơm vẫn còn thiếu hai loại dược liệu. Tô Yến bèn cõng chiếc giỏ đến tiệm thuốc để bán thảo dược, tiện thể tìm ông chủ để mua đủ dược liệu. Nhưng Tô Yến còn chưa kịp lấy tiền ra thì ông chủ đã vẫy tay với nàng để đuổi người đi: “Đi đi. Nếu chỉ có chút đồ như vậy mà ta cũng đòi tiền, vậy thì ta sẽ thành loại người nào cơ chứ?”
Tô Yến vừa mỉm cười vừa cảm tạ, sau đó cõng chiếc giỏ trên lưng rồi nhanh nhẹn bước đi.
Lần này nàng không đuổi kịp người lái buôn có xe bò kia nên phải đi bộ trở về. Lúc tới thôn Mã gia, ánh tà dương đã sẫm màu ở phía tây. Ráng chiều đỏ rực như lửa đang chiếu rọi lên dãy núi, dường như những đỉnh núi ấy đều đang bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Tô Yến không có thời gian ngắm cảnh. Nàng chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi. Nhưng trong lúc đi đường, Tô Yến chợt phát hiện phía xa xa có một bóng người đang chống gậy và bước khập khiễng về phía mình.
“Trương đại phu!”
Trương đại phu bị mù một mắt, chân còn bị thọt nên bình thường chỉ ra ruộng rau để làm cỏ và tưới nước thôi. Ông ấy cũng chẳng đi đâu quá xa, vậy mà bây giờ đối phương lại tới đây làm gì?
Trương đại phu vừa bắt gặp Tô Yến thì bước chân đã nhanh hơn. Sợ đối phương bị ngã, nàng bèn vội vàng đỡ lấy ông ấy: “Trương đại phu, ông muốn đi đâu thế?”
Bàn tay run rẩy của Trương đại phu nắm lấy cánh tay của Tô Yến, ông ấy trả lời rằng: “Mã Lục đã dẫn quan binh tới đây lục soát thôn. Tất cả người đến từ vùng khác sẽ bị giam vào đại lao để điều tra nghiêm ngặt…”
Ông ấy còn chưa kịp nói xong thì Tô Yến đã trợn mắt đầy thảng thốt, vẻ mặt tức giận: “Hắn ta đã dẫn đám người kia đến nhà ta sao?”
Trương đại phu thấy Tô Yến sốt ruột đến độ sắp chạy đi thì vội vã kéo nàng lại: “Nha đầu này, ngươi nghe ta nói hết đã!”
Tô Yến cuống quýt vô cùng, gấp gáp đến mức giậm chân tại chỗ: “Trương đại phu, sao ông lại ngăn ta? Nếu ta không quay về thì a lang sẽ bị tống vào đại lao mất. Chàng ấy còn đang đợi lúc trở về Trường An đó.”
Trương đại phu bèn vỗ mạnh vào gáy Tô Yến. Lúc này, nàng mới cố kiềm chế cơn hoảng loạn để bình tĩnh lại. Sau đó, nàng chợt nghe ông ấy bảo: “Lúc nãy ta đang hái rau ngoài đồng thì thấy quan binh tới đây. Ta bèn quay về bằng đường tắt để nhắc nhở vị lang quân kia trong nhà ngươi. Hắn ta thông minh hơn ngươi nhiều, không nói gì mà chỉ lập tức chạy về phía khe núi. Chắc là bây giờ hắn ta đang nghĩ cách để qua núi đấy...”
Tô Yến thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn cực kỳ luống cuống. Nàng trách móc: “Mã Lục là đồ vô lại, khốn kiếp! Sao trên đời này lại có thứ tai họa như vậy chứ! Ta thật sự rất muốn thả chó cắn chết tên khốn này…”
Sắc mặt của Trương đại phu cũng chẳng dễ coi. Ông ấy nghiêm túc lên tiếng: “Hiện tại mối hoạ này đã quấn lấy ngươi rồi. Nếu còn muốn sống yên ổn, ngươi cứ giả vờ như không biết gì cả, cắt sạch mối quan hệ với vị lang quân mà ngươi đã nhặt về đi. Ngươi cứ xem như không hề tồn tại một người như vậy. Nếu đám quan binh tra hỏi, ngươi cứ việc đáp là không biết. Mọi người trong thôn cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Nếu quan binh lên núi tìm người, ngươi chớ lên tiếng, cũng đừng can thiệp vào chuyện của người khác nữa.”
Tuy nhiên, Tô Yến lại một mực bác bỏ mà không cần suy nghĩ: “Không được. Ban đêm, trong núi vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, còn có sói hoang nữa. E là ngay cả việc rời khỏi núi ra sao, Mạc Hoài cũng không biết. Nếu bị vây nhốt trong núi mấy ngày, dù không bị quan binh bắt giữ thì chàng ấy cũng sẽ chết đói mất…”
Thấy thái độ kiên quyết của Tô Yến, Trương đại phu cũng bắt đầu nóng nảy. Ông ấy đáp trả: “Nha đầu ngu ngốc này, không chịu nghe khuyên nhủ gì cả! Tên nam nhân này cũng chỉ được mỗi khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, tay không thể xách nách không thể mang. Thế mà đối phương mới nói vài câu ngon ngọt, ngươi đã kiên trinh một lòng rồi. Đợi đến lúc ngươi lên núi giúp tên kia, chẳng phải đám quan binh sẽ cho rằng ngươi đang bỏ chạy vì chột dạ ư? Mã Lục lại bám riết không tha. Ngươi không cần căn nhà này nữa à!”
Tô Yến nghe xong lời này thì do dự một lát. Nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã cất tiếng: “Mã Lục vì ta nên mới làm ra chuyện vô liêm sỉ này. Nếu chàng ấy thật sự bỏ mạng trên núi, hoặc bị đám quan binh bắt vào đại lao, cuộc đời này của ta cũng sẽ không còn thanh thản nữa. Ông hãy để ta đi đi. Đợi ta đưa chàng ấy rời đi an toàn, lẩn tránh đầu sóng ngọn gió lần này thì có thể quay về rồi.”
Trương đại phu biết Tô Yến là người bướng bỉnh, một khi nàng đã quyết tâm thì dẫu người khác nói gì, Tô Yến cũng sẽ không dễ dàng thay đổi ý định. Vì chẳng còn cách nào khác, ông ấy đành phải nói rằng: “Bây giờ ngươi đã lớn rồi, ta cũng không thể quản ngươi được nữa. Nếu các người bỏ đi, đám quan binh kia không tìm thấy người sẽ càng nghi ngờ hơn nữa, vậy nên chắc hẳn bọn họ sẽ lục soát ngọn núi. Các ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng để bị bắt lại.”
Tô Yến vội vàng cảm ơn ông ấy rồi cõng giỏ trúc đi đến núi Quan Âm.
Núi Quán Âm được bao quanh bởi những rặng núi lớn nhỏ liền kề nhau. Nếu người không biết đường vào núi, họ sẽ chẳng thể ra ngoài trong suốt mấy ngày ròng rã. Sau khi trời tối, đường núi gập ghềnh trở nên khó đi, hễ hơi bất cẩn thì sẽ ngã nhào xuống triền núi, mạng sống cũng không còn.
Nhà dột lại còn mắc mưa. Tô Yến còn chưa kịp tìm thấy Mạc Hoài thì trời đã bắt đầu trút cơn mưa nhỏ. Khi màn đêm buông xuống, nàng chỉ có thể tiến về phía trước một cách thận trọng hơn.
Cũng chẳng biết nàng đã tìm kiếm bao lâu. Quần áo của Tô Yến đã bị dầm mưa ướt sũng, dán chặt vào người, khó chịu vô cùng. Hơn nữa, ngọn núi này vừa u tối vừa tĩnh mịch, chỉ có âm thanh ào ào của cơn mưa đổ xuống, tựa như tiếng con tằm xuân đang gặm cắn lá dâu, đồng thời cũng cắn nuốt toàn bộ sự kiên nhẫn của nàng.
Lúc bị trượt chân một lần nữa, nàng đã mệt lả đến nỗi không còn chút sức lực nào. Tô Yến ngồi bệt dưới mặt đất, trong lòng vừa suy sụp vừa xốn xang. Đầu óc của nàng chỉ có mỗi một suy nghĩ rằng: Có phải Mạc Hoài đã đi xa rồi không? Hay hắn đã bị đám quan binh bắt được? Nếu không thì tại sao nàng lại chẳng thể tìm thấy tung tích của hắn…
Đầu óc Tô Yến tràn ngập những điều này. Càng nghĩ về chúng, lòng nàng càng khó chịu, lồng ngực cũng ngột ngạt như bị dội nước.
Tô Yến lau nước mưa trên mặt. Lúc đang chật vật đứng dậy, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
“Yến nương, là nàng ư?”
Giọng nói của hắn xuyên qua cơn mưa phùn rả rích, phảng phất hơi lạnh âm u như thể đã bị ướt sũng. Nhưng chính giọng điệu không hề ấm áp đó lại lập tức xua tan hết thảy mệt nhọc và lo âu của Tô Yến.
Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt nhức nhối đang ngấn nước, giọng nói cũng nghèn nghẹn như thể đang kìm nén: “A lang, cuối cùng ta cũng tìm thấy chàng rồi.”