Không cần Tô Yến nói, bản thân Mạc Hoài cũng cảm nhận được.
Từ sáng sớm hắn đã thấy người mình mệt mỏi, hơi thở cũng vô cùng nóng bỏng. Chỉ có điều hắn vẫn luôn cố nhịn, không chịu nói ra, nào ngờ lúc này lại không chống đỡ nổi nữa.
Nghe giọng nói vừa quan tâm vừa bất đắc dĩ của Tô Yến, Mạc Hoài bỗng thấy hơi xấu hổ.
Cùng là dính mưa, mặc quần áo ướt đi trong gió lạnh nhưng nương tử mảnh mai như Tô Yến không có việc gì, hắn thì lại sốt cao bất thình lình, vô cớ trở thành sự liên lụy.
Tô Yến không oán trách câu nào, mạnh mẽ đỡ Mạc Hoài đi tiếp, nhưng vì mệt mỏi nên dọc đường rất ít nói chuyện.
Bọn họ có thể nghe thấy rõ mọi âm thanh trong núi rừng, đặc biệt là người thường xuyên qua lại giữa nơi sơn dã như Tô Yến, nàng có thể phân biệt mọi động tĩnh không thuộc về nơi đây.
Sau khi nghe thấy âm thanh rất nhỏ trong núi, Tô Yến lập tức đứng yên không nhúc nhích. Nàng xoay người ra dấu im lặng với Mạc Hoài, nhỏ giọng nói: “Có người.”
Hai người nín thở chăm chú lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng động một cách rõ ràng hơn.
Có rất nhiều người đang đi tới, bước chân của họ lộn xộn, rõ ràng là quan binh tìm kiếm bọn họ. Tô Yến giật mình, không dám chậm trễ một giây phút nào, vội kéo Mạc Hoài đi nhanh hơn nữa.
Nàng cần phải vượt qua ngọn núi này trước tối hôm nay. Nếu đi nhanh thì họ có thể xuống núi trước sáng sớm mai, đi thêm một đoạn không xa là đến trấn Vân Đường, đến lúc đó quan binh muốn đuổi theo thì khó khăn hơn nhiều.
Mạc Hoài mím môi, sắc mặt đã không thể dùng từ “tái nhợt” để hình dung được nữa.
Mấy quan binh đó vẫn chưa phát hiện ra bọn họ nên chỉ chậm rãi tìm kiếm lung tung ở phía sau. Tô Yến chỉ có thể cẩn thận hết mức để không làm bọn họ chú ý tới.
Nhưng Mạc Hoài lại sốt cao không ngừng, tình hình càng ngày càng gay go hơn, mấy bận đang đi thì lung lay suýt ngã. Tô Yến chỉ đành nửa đỡ nửa khiêng hắn đi tiếp. Hai người cứ lo lắng đề phòng như vậy, mãi cho đến lúc màn đêm buông xuống mà bọn họ vẫn không thể ra ngoài được.
Mấy tên quan binh đó càng lúc càng tới gần họ hơn, cuối cùng chúng cũng phát hiện ra họ, có người hô to một tiếng: “Ai ở đằng kia!”
Tô Yến lập tức ấn Mạc Hoài ngồi xổm xuống, hai người trốn trong một sườn núi hơi lõm vào. Mấy tên quan binh xông tới, dạo một vòng quanh nơi chỉ cách bọn họ chừng năm bước.
Quan binh không tìm được người nên rất khó hiểu: “Ban nãy nơi này có động tĩnh mà.”
Hắn ta không kiên nhẫn mà than phiền với đồng bọn: “Đã tìm một ngày một đêm rồi nhưng vẫn không thấy ai, sao chạy giỏi thế không biết?”
Đồng bọn thở dài, nói: “Không có cách nào khác. Chủ sự nói động tĩnh lần này lớn như vậy, tám chín phần mười là có liên quan đến Thái tử. Dù có phải Thái tử hay không thì chỉ cần bắt được là sẽ được thưởng 50 lượng hoàng kim. Nhỡ chúng ta may mắn gặp phải, cả đời sau đều không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền…”
“Ta không tin chúng ta có nhiều người thế này mà còn không bắt được đào phạm. Vì 50 lượng hoàng kim, có lật tung ngọn núi này cũng đáng.”
Lúc bọn họ than phiền, Tô Yến đang ôm Mạc Hoài ở cách đó không xa.
Nàng không biết lúc này Mạc Hoài đang nghĩ gì, nhưng tim nàng đập rất nhanh, thình thịch như nhịp trống.
Tô Yến đè chặt Mạc Hoài, không dám cử động chút nào. Đến hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh là quan binh sẽ chú ý tới.
Một hồi lâu sau khi tiếng bước chân xa dần, lúc này Tô Yến mới khẽ thở phào. Nàng nghe thấy Mạc Hoài yếu ớt nói: “Yến nương, nàng không cần phải để ý đến ta, thôi bỏ đi.”
Ánh trăng lạnh lùng xuyên qua cành lá, chiếu nên từng vệt loang lổ trên người Mạc Hoài. Khuôn mặt hắn khuất trong bóng tối, lúc nói những lời này, giọng hắn vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Tô Yến hạ giọng, thầm thì: “Chớ có nói bậy, nếu chàng bị họ bắt thì chắc chắn sẽ bị nghiêm hình tra tấn. Dù có phải cõng thì ta cũng sẽ cõng chàng rời đi trong hôm nay.”
Mạc Hoài không còn chút sức, trán nóng như đổ lửa, giọng thì khàn đến độ gần như không nói nổi thành lời. Tô Yến lo lắng đỡ hắn đi thêm một đoạn, cuối cùng vẫn phải dừng lại vì mệt mỏi, để hắn dựa vào một tảng đá lớn.
Ý thức của Mạc Hoài đã trở nên mơ hồ, người nặng như chì, nhưng trong lúc mê man vẫn nắm chặt lấy tay Tô Yến.
Hắn nằm ở nơi đó, biết rõ dù thế nào cũng không thể bị Tô Yến bỏ xuống. Dù nàng là nông nữ nghèo hèn thô bỉ nhưng lúc này nàng lại là người duy nhất có thể giúp hắn.
Giống như lúc được Tô Yến nhặt được, Mạc Hoài ngẩng mặt, kéo tay áo Tô Yến để nàng cúi người xuống. Giọng nói êm tai của hắn khàn đặc, bản năng sống sót làm hắn cầu xin Tô Yến: “Đừng bỏ ta lại một mình… Yến nương, nàng sẽ không bỏ ta lại, đúng không?”
Tô Yến nửa quỳ, duỗi tay sờ đôi môi khô khốc của hắn: “Tất nhiên là ta sẽ không bỏ chàng lại.”
Nàng nói: “Chắc hẳn là những người đó đã đi xa rồi. Ban nãy ta thấy một vũng nước, gần đó có dòng suối. Để ta đi múc ít nước đến cho chàng.” Sau đó nàng lại không yên tâm, để điểm tâm vào tay Mạc Hoài, dặn dò: “Chàng ăn trước đi, không thì không có sức đi.”
Mạc Hoài thấy nàng muốn đi nên giơ tay kéo nàng lại nhưng chỉ với được khoảng không trống rỗng. Hắn thấy Tô Yến quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hắn: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Hắn mím chặt môi, hơi thở cực kỳ nóng bỏng.
Mạc Hoài vừa nhắm mắt là lại nhớ tới giây phút nằm chờ chết dưới chân núi Quan Âm. Máu trên người dần dần xói mòn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở đang yếu dần của mình. Dù chỉ là việc đơn giản như thở thôi cũng đủ để làm hắn run rẩy vì đau. Mỗi một nhịp thở đều như con dao cứa vào tim phổi của hắn.
Mạc Hoài biết rõ bản thân đã bỏ bao công sức để đi được đến ngày hôm nay hơn bất kỳ ai khác.
Hắn sẽ không nằm trong núi rừng, kéo dài hơi tàn như chó hoang sắp chết nữa.
…
Đúng là Tô Yến không nhìn lầm, nàng dễ dàng tìm thấy một dòng suối nhỏ to chừng một bàn tay. Nước suối chảy ra từ khe đá lạnh lẽo và trong vắt. Nàng dùng tay hứng để uống mấy ngụm, sau đó hái một chiếc lá cây to, gập thành hình bát múc nước rồi đứng dậy về tìm Mạc Hoài.
Suốt dọc đường, Tô Yến đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bản thân bất cẩn dẫn quan binh tới hoặc là té ngã, làm đổ nước trên tay.
Ngay lúc nhìn thấy tảng đá lớn kia, Tô Yến bỗng nghe thấy vài âm thanh khác lạ. Tiếng sột soạt khi chân người dẫm lên lá cây và tiếng cành cây bị bẻ gãy chẳng khác gì cái chày gỗ, gõ mạnh vào đầu óc nàng.
Tô Yến nín thở, nhìn về phía mấy bóng người trong đêm đen.
Bọn họ quay lưng về phía Tô Yến, cầm binh khí trên tay. Chỉ cần tiếp tục đi về phía trước là sẽ nhìn thấy Mạc Hoài ở sau tảng đá.
Đầu óc Tô Yến nổ bùm, nàng ngồi xổm xuống mà không cần nghĩ ngợi, vội tìm một cục đá rồi ném nó xuống phía sườn núi. Mấy tên quan binh chú ý tới hòn đá đang lăn, lập tức đuổi theo phương hướng đó. Tô Yến cũng phát ra âm thanh ngay lúc đang trốn về phía sau, có người đi đến chỗ của nàng.
Nàng vội vàng vén tay áo lên, chạy nhanh về phía trước, muốn dẫn bọn họ ra càng xa càng tốt.
Sự yên tĩnh của núi rừng bị tiếng đuổi bắt đánh vỡ. Tô Yến nhanh nhẹn chạy ra rất xa, mấy người phía sau theo sát không thôi, vừa đuổi theo vừa quát bảo nàng dừng lại. Cuối cùng bọn họ đều phải vịn cây thở dốc.
Tô Yến biết nếu bản thân bị đuổi kịp thì nhất định sẽ không có kết cục tốt, vậy nên nàng dốc hết sức, chạy lung tung một lúc lâu.
Mấy tên quan binh vốn đang đuổi theo sát nút, nhưng lại bất thình lình mất dấu Tô Yến. Bọn họ không khỏi xoay quanh tại chỗ, tức giận mắng mỏ vài câu.
Người vừa nãy vẫn còn nhìn thấy lại biến mất đột ngột, thật là vô cùng kỳ quặc.
Đồng bọn của hắn ta cũng thấy lạ, hoảng sợ nhắc tới mấy câu chuyện dân gian kỳ bí. Hơn nữa trong bóng đêm, dáng người của Tô Yến trông giống nữ tử, có người liên tưởng tới nữ quỷ trong núi. Cả bọn trắng bệch cả mặt, tìm kiếm vài vòng vẫn không thấy gì nên đành thở dài quay đi.
Lúc bọn họ nói chuyện, Tô Yến vô tình lăn xuống núi đang túm lấy một thân cây, miễn cưỡng làm bản thân không lăn xuống nữa. Nhưng ban nãy nàng bị đập đầu, giờ đầu đang đau nhói lên, ngoài ra còn có một cành cây gãy nhọn hoắt đâm xuyên qua vai phải của nàng.
Tô Yến đau đến mức suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, phải cắn tay mới miễn cưỡng nhịn được. Lúc này, trán nàng túa đầy mồ hôi lạnh, cánh tay cũng co rút vì cơn đau thấu tim này.
Chỗ bị cành cây gãy đâm phải không ngừng chảy máu. Tô Yến muốn rút nó ra, nàng che miệng, sợ bản thân kêu lên vì đau, nhưng chỉ cần hơi nhúc nhích là cơn đau sẽ lan ra khắp người. Nàng cuộn tròn người lại, run rẩy, không ngừng há mồm hít thở.
Không phải Tô Yến chưa từng bị thương khi lên núi hái thuốc, nhưng nàng chưa từng bị thương nặng như vậy, đến mức nàng muốn lăn lộn vì đau. Nhưng nghĩ đến Mạc Hoài đang chờ nàng về, Tô Yến vẫn cắn răng thò người ra phía trước, để cành cây gãy rời khỏi người mình.
Trong giây lát, máu phun ra như thác nước, Tô Yến đau đến độ hai mắt tối sầm, suýt nữa đã lăn xuống núi.
Bốn phía không có đường đi, chỉ có bụi gai và mấy lùm cây cao đến eo. Tô Yến che vết thương trên vai, gian nan quay trở về, mỗi một bước đều lung lay như sắp ngã.
Quần áo của nàng đã bị máu thấm ướt, giống như từng đóa hoa nở rộ trong bóng đêm. Bàn tay che miệng vết thương của Tô Yến đỏ tươi, máu chảy dọc từ ngón tay xuống đến khuỷu tay, nhỏ giọt xuống đất.
Tô Yến cứ đi hai bước là lại té ngã, theo từng giọt máu chảy khỏi cơ thể, dường như người nàng cũng càng ngày càng lạnh, nhưng nàng cố giữ một hơi, nhất định không chịu dừng lại.
Thời gian cứ như đang bị kéo dài đến vô tận, Tô Yến thấy đoạn đường mình đi lâu như đã qua cả một năm, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy tảng đá lớn kia.
Bước chân của nàng càng ngày càng nặng nề, cảnh tượng trước mắt cũng biến thành màu đen.
May mà cuối cùng cũng tới.
Tô Yến vịn vào đá, yếu ớt cất lời: “A lang, ta…”
Tiếng của nàng đột ngột ngừng lại, họng nàng như đang bị thứ gì dán chặt, không phát ra được chút âm thanh nào. Nàng chỉ biết ngơ ngẩn mà nhìn nơi đó.
Phía sau tảng đá lớn đã không có ai nữa.