Nhung Âm đã chết vì cứu người, bị Thiên Đạo sắp xếp xuyên vào cơ thể của một giao nhân
Giao nhân dung mạo khuynh thành, nước mắt biến thành ngọc trai, bị người ta bắt lấy hiến dâng cho hoàng đế.
Chờ tới khi thấy được hoàng đế mặt mày tối tăm, Nhung Âm mới biết được hóa ra bản thân đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mình đọc trước khi xuyên qua.
Trong nguyên tác, hoàng đế chỉ là một vai phụ. Y sinh ra trong thời kỳ loạn thế, trở thành hoàng dế khai quốc nhưng lại mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, dẫn tới tính cách tàn nhẫn, giết người như ngóe.
Trong năm năm y tại vị, thần tử chết trong tay y đã nhiều vô số kể, trên dưới triều đình đều cảm thấy bất an, ngầm mắng y là bạo quân.
Do không ngủ đủ giấc khiến sức khỏe giảm mạnh cùng cần chính quá mức, bạo quân Tông Chính Tiểu đã tuổi xuân chết sớm.
Sau khi Tông Chính Tiêu chết, cháu trai của y cũng chính là nam chính trong nguyên tác đã kế vị, cùng nữ chính vốn là công chúa tiền triều triển khai hơn một trăm vạn chữ ngược luyến tình thâm.
***
Nhung Âm vốn tưởng ở trong tay bạo quân, một năm cuối đời này của cậu khẳng định sẽ không quá tốt nhưng ai mà ngờ, Tông Chính Tiêu lại đối xử với cậu cực kỳ tốt.
Chiếc ao chật chội không đủ để cậu bơi lội, Tông Chính Tiêu lập tức cho người tu sửa thành một hồ nước lớn. Cậu bị thương, Tông Chính Tiêu tự mình thoa thuốc cho cậu. Cậu đói bụng, Tông Chính Tiêu tự mình đút cho cậu sơn hào hải vị...
Điều duy nhất làm Nhung Âm không vui chính là Tông Chính Tiêu cứ thích niết mặt cậu.
Nhung Âm nhỏ giọng phun tào trong lòng: Đăng đồ tử!
Kết quả là Tông Chính Tiêu càng niết hăng say hơn.
***
Một ngày nọ, nam chính nguyên tác đã xuất hiện.
Nhung Âm đang ghé trên đùi Tông Chính Tiêu phơi nắng nghĩ: Đây chính là cái tên cháu trai vừa bước lên kế vị đã lập công chúa tiền triều thành hoàng hậu, khiến dư nghiệt tiền triều họa loạn triều cương, suýt chút nữa diệt quốc đây sao?
Sau đó không lâu, mấy cung nữ dang quét dọn hồ nước trò chuyện nói tên cháu trai kia đã âm thầm cấu kết với dư nghiệt tiền triều, mấy hôm trước hắn với người vợ là công chúa tiền triều kia đã cùng nhau bị chém đầu, dư đảng tiền triều cũng bị diệt sạch hoàn toàn.
Nhung Âm thế mới biết hóa ra Tông Chính Tiêu có thể nghe được tiếng lòng của mình. Nhớ tới lúc trước mình đã mắng đối phương vô số lần, cậu sợ tới mức cứ rúc mình ở trong nước, kết quả vẫn bị y vớt ra.
Nhung Âm run bần bật, Tông Chính Tiêu lại nở nụ cười: "A Âm, trước kia ngươi cứ luôn nhắc về kỹ thuật làm giấy, hỏa dược, than đá mấy thứ kia, có thể bàn luận rõ hơn với ta được không?"
Nhung Âm: "Nói xong ngươi sẽ buông tha cho ta sao?"
Tông Chính Tiêu: "Không, ta còn muốn ngươi làm hoàng hậu của ta nữa."
Nhung Âm: QAQ
Nhung Âm: "Được một bước còn muốn tiến lên một thước, đồ lưu manh!"
Tông Chính Tiêu lại mỉm cười: "Ân, ta là."
Nhung Âm: "..."
Một câu tóm tắt: Thích phun tào bạo quân, nhưng bạo quân lại có thuật đọc tâm.
Ý chính: Tạo phúc cho bá tánh, quốc gia phù cường.
Chú ý: Editor thỉnh thoảng chia chương nên số chương ở đây sẽ không giống bản convert. Moah~
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
* Bồ nào muốn liên hệ với Mèo có thể thông qua:
- Email: [email protected]
- Fb: Meo Meo Ngũ Sắc
- Tiktok: meomeongusac