Người/vật còn sống ở đây có thể đếm bằng đầu ngón tay, giọng nói kia hiển nhiên không thuộc về bất kỳ ai đang đứng ở trên bờ, như vậy chỉ còn lại đúng người đang trốn tránh dưới nước kia.  

Câu nói của giao nhân có thể nói là đại bất kính nhưng Tưởng Tuần với hai thái giám vẫn đang vội vàng tìm kiếm tung tích của giao nhân, giống như không nghe được gì.  

Đối mặt với hiện tượng quỷ dị này, Tông Chính Tiêu không chỉ không sợ hãi mà còn sinh ra một tia hứng thú.  

"Thấy rồi! Hắn ở đằng kia!" Kiếm nửa ngày, cuối cùng Tưởng Tuần đã tìm được giao nhân, kích động chỉ về một phía. Kết quả vừa quay đầu lại thấy ánh mắt đạm mạc của Tông Chính Tiêu, sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại.  

Nhung Âm phát hiện hành tung của mình bị bại lộ cũng không trốn tránh, trực tiếp bơi ra.  

Ngay giây phút thấy được diện mạo của cậu, hai tên thái giám sau lưng Tông Chính Tiêu lặng lẽ hít ngược một hơi khí lạnh.  

Trách không được đều nói giao nhân diện mạo khuynh thành, tới cả thái giám cũng không khỏi cảm xúc biến hóa. Nếu như chính mình có vưu vật cấp bậc này, sợ là ngủ cũng sẽ cười tỉnh mất.  

Lần đầu tiên nhìn thấy giao nhân, Tưởng Tuần sớm đã biết giao nhân mỹ diệu như nào càng hận tới ngứa răng. Nếu như giao nhân không bị đưa cho Tông Chính Tiêu mà được Cảnh Vương giữ lại, dù chính ông ta không ăn được thịt nhưng uống được chút canh cũng sẽ rất thỏa mãn a.  

Có trời mới biết khi ông ta không cẩn thận đụng phải cánh tay của giao nhân, xúc cảm mê hoặc lòng người kia, tới giờ ông ta vẫn dư vị vô cùng.  

Tưởng Tuần trộm liếc nhìn về phía Nhung Âm, ánh mắt kia vừa tham lam vừa đáng khinh. Nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Cảnh Vương, ông ta chỉ có thể nuốt xuống sự không cam lòng, nở nụ cười nịnh nọt với Tông Chính Tiêu: "Bệ hạ, không biết ngài có vừa lòng với giao nhân này không?"  

Tông Chính Tiêu không đáp lời, yên lặng nhìn thân ảnh của giao nhân kia, lần nữa nghe được giọng nói xa lạ đó: Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa chọc mắt ngươi giờ!  

Mặt ngoài, giao nhân mặt vô biểu tình, ánh mắt thanh triệt vô tội, tới cả môi cũng không động một chút nhưng ai có thể ngờ bên trong đối phương lại hung dữ như thế.  

Tông Chính Tiêu hơi cong môi, cười tới ý vị thâm trường.  

"Ngươi đưa hắn lại đây." Tông Chính Tiêu nói với Tưởng Tuần.  

Thấy Tông Chính Tiêu có hứng thú với giao nhân, Tưởng Tuần vội vàng nghe lệnh lấy ra một cái lục lạc, lay động vài cái về phía Nhung Âm, đồng thời nói với Tông Chính Tiêu: "Giao nhân không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, chỉ có thể sử dụng tiếng chuông."  

"Không hiểu?" Tông Chính Tiêu muốn bật cười. Nếu không phải nghe được mấy lời mắng chửi người của giao nhân kia, hẳn là y cũng tin rồi.  

Thật ra ao nước không quá rộng, Nhung Âm cũng nghe rõ được cuộc đối thoại giữa Tưởng Tuần với hoàng đế, cũng nghe được tiếng lục lạc.  

Giao nhân không phải trời sinh sẽ hành động khi tiếng được tiếng chuông, đây là phản ứng theo bản năng của nguyên chủ sau khi bị đánh vô số lần. Cơn đau đớn kia luôn đi cùng tiếng chuông, nó đã được khắc thật sâu trong xương cốt "cậu".  

Nguyên chủ cực kỳ chán ghét tiếng lục lạc, Nhung Âm cũng thế. Tuy nhiên dù vậy, cậu cũng không thể không ngoan ngoãn hành động theo bản năng của nguyên chủ, nếu không sẽ dễ dàng bị bại lộ.  

Nhung Âm an ủi chính mình, hành động theo nguyên chủ cũng không phải không có chỗ tốt. Ít nhất cậu có thể làm bộ nghe không hiểu mấy người kia nói chuyện, có thể giảm bớt không ít phiền toái.  

Tiếng chuông chỉ phương hướng cho nguyên chủ, còn những mệnh lệnh chi tiết hơn thì không thể. Có nghĩa là đám người này không thể khiến Nhung Âm làm mấy chuyện phức tạp, đúng là một tin tốt cho người chỉ muốn an bình dưỡng lão một năm như cậu.  

Nhung Âm ra quyết định, bơi qua phía tiếng chuông, như thật sự bị gọi tới, trong lòng thì lẩm bẩm: A, đúng đúng đúng! Mình không hiểu tiếng người, chỉ biết nghe tiếng chuông~  

Nhung Âm không biết chính là tiếng lòng của cậu đã sớm bị Tông Chính Tiêu nghe rõ ràng. Y không phải người ngu ngốc, biết được từ tình huống hiện tại, hẳn là chỉ có một mình y nghe được.  

Sự thật này làm tâm trạng của Tông Chính Tiêu tốt hơn một cách khó hiểu, chỉ là chính y cũng chưa nhận ra được.  

Nhung Âm bơi tới trước mặt Tông Chính Tiêu.  

Càng tới gần, khuôn mặt xinh đẹp hút hồn hút phách kia, đôi mắt lam sắc như chứa một hồ xuân thủy kia của cậu càng thêm Tưởng Tuần tâm thần nhộn nhạo, nhịn không được nuốt nước miếng.  

Nhung Âm lại không liếc mắt nhìn ông ta một cái, toàn bộ sự chú ý đều đã bị Tông Chính Tiêu hấp dẫn.  

Từ trước tới giờ cậu chưa từng hiểu cái gọi là "khí chất đế vương", hôm nay xem như được kiến thức rồi.  

Tông Chính Tiêu chỉ đơn giản đứng ở nơi đó, không cần làm cái gì cũng khó có thể làm người ta bỏ qua sự tồn tại của y. Khí tràng quanh người anh không hề ôn hòa, giống như sương lạnh sắc bén lạnh người, giống như chỉ cần y liếc nhìn một cái cũng sẽ khiến người đối diện bị thương.  

Trừ bỏ khí độ bất phàm, ánh mắt của y cũng tàn nhẫn tới dọa người, giống như một con ác quỷ hành tẩu ban đêm chuyên đi thu hồn phách của người khác, mùi máu tanh không thể nào che giấu được.  

Nhung Âm còn thấy hai quầng thâm mắt của Tông Chính Tiêu, hẳn là đã lâu chưa được ngủ ngon, càng làm y có thêm vài phần âm trầm.  

Nhung Âm nghĩ: Tên hoàng đế mắt gấu trúc này vừa thấy đã biết là không dễ chọc, nhất định rất thích bắt nạt người khác, bản thân mình ở trong tay y sợ là sắp xong đời rồi.  

Nghe thấy tiếng lòng của cậu, Tông Chính Tiêu hơi nghi hoặc. Mắt gấu trúc là cái gì?  

Từ khi y bước lên ngôi vị hoàng đế, đã không còn ai dám nhìn thẳng hai mắt y nữa. Nhưng giao nhân này không chỉ dám, mà còn tùy ý đánh giá y.  

Tông Chính Tiêu nhớ lại câu nói "nhìn nữa chọc mù mắt" mình kia của cậu, bỗng nhiên có một suy nghĩ nảy ra, y muốn nhìn thử rốt cuộc lá gan của giao nhân này lớn tới mức nào. Vì thế y cúi người xuống, nhìn chằm chằm Nhung Âm.  

Khoảng cách giữa cả hai nhanh chóng kéo gần lại, Tông Chính Tiêu ngửi được một mùi hương trước giờ chưa từng ngửi qua, làm đầu óc vốn dĩ nặng nề của y lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, cũng làm y theo bản năng càng tới gần cậu hơn.  

Nhìn khuôn mặt dần phóng đại của Tông Chính Tiêu, Nhung Âm theo bản năng co rụt người lại, trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh hoàng.  

Nhung Âm: Cái tên mắt gấu trúc này muốn làm cái gì thế?  

Tiếng lòng này của Nhung Âm đã lôi kéo Tông Chính Tiêu trở lại sự mê hoặc. Lại gọi y là gấu trúc, rốt cuộc gấu trúc là thứ gì?  

Tông Chính Tiêu tự hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú Nhung Âm. Thấy vẻ mặt ngây thơ kinh hoảng của cậu, y chậm rãi nâng tay lên, duỗi về phía mặt cậu.  

Tưởng Tuần thấy Tông Chính Tiêu chủ động tới gần Nhung Âm liền khẩn trương, nhưng sợ quấy nhiễu hứng thú của y sẽ bị khiển trách nên chỉ có thể chịu đựng không hé răng. Chẳng qua thấy Tông Chính Tiêu sắp động thủ, ông ta lại không thể không lên tiếng ngăn cản: "Bệ hạ đừng chạm vào! Giao nhân này tính cách hung hãn, có lẽ sẽ làm ngài bị thương mất!"  

Khi Tưởng Tuần nói ra những lời này, bàn tay Tông Chính Tiêu sắp chạm phải mặt Nhung Âm, cậu cũng đang muốn trốn xuống dưới nước.  

Nghe được lời này, Nhung Âm mới phản ứng lại. Tộc giao nhân thân cường thể tráng, móng tay càng thêm sắc nhọn, có thể dễ dàng xé nát địch nhân, nếu không họ cũng sẽ không trở thành bá chủ một phương dưới đáy biển.  

Nguyên chủ được xem là người nhỏ yếu ở trong tộc nhưng lúc trước để bắt được "cậu", đám thương nhân kia cũng đã tốn thất không ít người.  

Người phụ trách huấn luyện nguyên chủ cũng đã rất nhiều lần bị thương, cuối cùng vẫn phải dựa vào thuốc làm mềm tứ chi cho "cậu" uống cùng sử dụng bạo lực mới làm "cậu" không thể không an phận.  

Mà hiện tại, hiệu quả của thuốc đã sớm biến mất. Dù dáng người "cậu" đã trở nên thon gầy hơn không ít do bị tra tấn mấy ngày nay nhưng Nhung Âm vẫn cảm thấy cả người mình tràn ngập lực lượng.
Nhung Âm đột nhiên nghĩ: Nếu mình biểu hiện hung một chút, sau này tên hoàng đế mắt gấu trúc này khẳng định sẽ không thích tới chỗ mình nữa, vậy chẳng phải mình sẽ trở nên thật an nhàn sao?!  

"Tê!" Vừa nghĩ xong, Nhung Âm đã học theo nguyên chủ há miệng để lộ hàm răng sắc bén, thần sắc hung ác phát ra tiếng cảnh cáo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play