Những cung nhân này vội vàng một cách ngay ngắn trật tự.
Ảnh ngược của Nhung Âm giấu mình trong rừng trúc thấy bên bờ đã được dải thảm, mặt sau còn được dựng một tấm bình phong đẹp đẽ quý giá. Giữa tấm thảm kia là một bộ bàn ghế nhỏ, bên cạnh là mấy cái hương đuổi muỗi, đèn lồng ở chung qanh cũng được thắp sáng hết lên.
Rất nhanh đã có các cung nhân bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Nhung Âm từ xa liếc mắt, đều là mấy món ăn khá thanh đạm.
Làm xong mọi thứ, các cung nhân đều lui xuống, chỉ còn lại hai cung nữ cầm đền đứng ở hai sườn bình phong.
Ai đi ra ngoài mà có thể dựng lên "mặt trận" lớn như này, không cần nói cũng biết.
Nhung Âm không rõ: Đã tối như này rồi, hoàng đế gấu trúc còn chạy tới chỗ mình làm gì?
Tông Chính Tiêu thay đổi một bộ y phục rộng rãi hơn, làm y mất đi vài phần lệ khí hơn ban ngày. Sau khi bước vào trong vườn, đầu tiên y nhìn về phía hồ nước, sau đó liền thấy tiểu giao nhân giấu mình sau khóm trúc.
Ngồi xuống bàn, Tông Chính Tiêu không vội vã ăn cơm mà hỏi Tứ Hỉ: "Tối nay hắn ăn gì?"
Tứ Hỉ tự nhiên biết "hắn" ở đây là chỉ ai, lập tức đáp: "Tưởng đại nhân nói giao nhân rất thích cá, quản sự Kim Lân Trì đã lấy cá sông sống cho hắn, nói là đã ăn hai con."
Nghe vậy, Tông Chính Tiêu nhìn về phía Nhung Âm: "Cá sống? Còn hai con?"
Tứ Hỉ biết bệ hạ không phải đang hỏi mình, thức thời không hé răng.
Nhung Âm cũng không nói chuyện, nhưng bên trong nội tâm đang vô cùng phong phú.
Nhung Âm: Hừ hừ! Ta chính là ăn cá sống đấy thì làm sao!? Ta không chỉ ăn cá sống, còn muốn nuốt cái tên hoàng đế hư nhà ngươi luôn đấy!
Cậu còn chưa quên chuyện chiều nay Tông Chính Tiêu uy hiếp với véo đau mặt mình đâu!
Nhung Âm "kiêu ngạo" không chỉ không làm Tông Chính Tiêu tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, y liền vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Nhung Âm không nhúc nhích, có chút không tình nguyện.
Tứ Hỉ lấy ra cái lục lạc Tưởng Tần đưa cho: "Bệ hạ, dùng cái này đi."
Tông Chính Tiêu nhìn lục lạc một cái, nhớ tới hình ảnh ban ngày, nói: "Sau này không cần lấy thứ này ra nữa, giao nhân có thể hiểu được ý của trẫm."
Nói xong, y tạm dừng hai giây lại nhàn nhạt bổ sung: "Nếu không hiểu, vậy hắn cũng không cần tồn tại nữa."
Nhung Âm: "!!!" Lại uy hiếp mình! Tên hoàng đế hư!
Nghe lời mắng của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu lại lần nữa vẫy tay với cậu: "Ta chỉ nói một lần nữa, lại đây."
Nhung Âm phồng má bơi qua, ghé vào bên bờ ngửa đầu nhìn Tông Chính Tiêu.
Tứ Hỉ kinh hỉ: "Giao nhân này nhất định là bị long khí của bệ hạ sở nhiếp, dù không nghe hiểu cũng nghe theo lời ngài sai phái!"
Nhung Âm nhịn không được phun tào: Long khí cái beep beep beep! Phong kiến mê tín là không tốt!
Tông Chính Tiêu cười khẽ.
Tứ Hỉ còn tưởng mình vỗ mông ngựa quá tốt, lại nói thêm vài câu. Hắn càng nói, Nhung Âm cũng phun tào càng hưng, Tông Chính Tiêu liền càng thêm vui vẻ.
Cuối cùng Tông Chính Tiêu thưởng cho Tứ Hỉ một mâm hoa quả, Tứ Hỉ ngàn ân vạn tạ nhận lấy.
"Gần hơn chút nữa." Tông Chính Tiêu ngoắc ngón tay với Nhung Âm, giống như đang gọi chó vậy.
Nhung Âm hầm hừ đi qua, đầu sắp đụng luôn cả vào bàn.
Tông Chính Tiêu cúi người duỗi tay, một tay nâng cằm Nhung Âm lên, một tay cạy bờ môi mỏng mềm mại của cậu, nương theo ngọn đèn dầu đánh giá hàm răng sắc nhọn.
"Đủ sắc bén, không hổ là có thể ăn được cá sống." Lòng bàn tay Tông Chính Tiêu vuốt ve chiếc răng nanh của Nhung Âm như một món đồ chơi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Nhung Âm lớn tiếng gào thét ở trong lòng: Cắn chết ngươi! Cắn chết ngươiiii!!!
Cơ mà thẳng tới khi Tông Chính Tiêu sờ đủ rồi thu tay lại, Nhung Âm vẫn thành thật há miệng. Đừng nói là cắn người, cả trốn cậu cũng không dám. Cậu cảm thấy hổ thẹn vì bản thân tham sống sợ chết!
Thấy sắc mặt không tốt là mấy của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu cũng không thật sự chọc cậu tức giận, vì thế lấy một chiếc bánh táo hình bông hoa đặt ở bên môi cậu: "Nếm thử đi, hương vị không tồi đâu."
Nhung Âm: Của ăn xin, không thèm!
Tông Chính Tiêu nghe được tiếng lòng của cậu, vừa nói vừa thu hồi tay: "Không ăn thì thôi."
Chẳng qua bàn tay của y vừa mới thu lại một nửa, biến cố bỗng xảy ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Nhung Âm bỗng chống tay rướn nửa người lên bờ, một ngụm ăn luôn chiếc bánh trong tay Tông Chính Tiêu như là sợ bị y đoạt lại vậy. Hai má cậu phồng lên như một con cá nóc, hất cằm khiêu khích nhìn y.
Nhung Âm: Không ăn cái gì mà không ăn! Đồ ăn tới miệng rồi sao có thể để nó bay được chứ!?
Tuy thân thể này vẫn theo thói quen khiến cậu không bài xích việc ăn cá sống nhưng dù sao cũng đã từng làm người hơn hai mươi năm, cậu vẫn khá hoài niệm đồ ăn của nhân loại.
Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm cánh môi mềm mại của Nhung Âm, thấy cậu đắc ý, đôi mắt Tông Chính Tiêu ngậm ý cười, cầm đĩa bánh lên vẫy vẫy tay với cậu: "Tự mình lại đây, một đĩa này đều cho ngươi."
Để phối hợp với Nhung Âm giả vờ nghe không hiểu tiếng người, mỗi lần gọi cậu, Tông Chính Tiêu đều kết hợp với động tác.
Nhung Âm liếm miệng, con sâu tham ăn bị gợi lên. Mùi vị của món bánh này không tồi, không hổ là do ngự trù làm ra. Ừm, dù sao cũng đã ăn một lần, lại ăn thêm lần nữa cũng có sao đâu! Đúng! Chính là như vậy!
Nhung Âm tự thuyết phục chính mình, nhanh chóng đoạt lấy cái đĩa trong tay Tông Chính Tiêu ôm vào trong ngực, một ngụm lại một ngụm ném vào trong miệng.