Trước khi bị tiếng lòng của Nhung Âm đánh thức, Tông Chính Tiêu thậm chí còn không ý thức được mình đã ngủ. Y chỉ cảm thấy bản thân như được ngâm trong một hồ nước ấm áp, ngăn cách toàn bộ âm thanh ầm ĩ ở thế gian này. Trong đầu y trống rỗng, mùi thơm thấm vào tim gan kia phảng phất xuyên thấu khắp người y, làm y cảm nhận được sự thả lỏng chưa bao giờ có.
Đêm khuya bừng tỉnh, cơn đau đầu thống khổ, Tông Chính Tiêu đã từng nghĩ có khi nào chính mình sẽ không chết theo một cách khổ sở như vậy không?
Cảm giác ngay lúc này chính là cảm giác mà y tưởng tượng sau khi mình chết. Nếu không phải nghe được giọng nói của Nhung Âm, thật ra y còn sắp quên sự thật rằng mình còn sống.
Chờ cơn buồn ngủ rút đi, Tông Chính Tiêu hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, mới phát giác chung quanh mình vô cùng an tĩnh. Y nhìn về phía Nhung Âm, cậu cũng đang nhìn y.
Trên mặt Nhung Âm vẫn còn vẻ ngạc nhiên, ở trong lòng lại nói: Hù mình sợ muốn chết!
Nghĩ như vậy, Nhung Âm còn nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Quả nhiên là giao nhân nhát gan, Tông Chính Tiêu vô tình cười nhạo. Sau đó y ngồi thẳng người dậy, dời tầm mắt về phía Tứ Hỉ, bình tĩnh hỏi: "Trầm ngủ bao lâu rồi?"
Tứ Hỉ không thể che giấu nỗi kích động: "Bệ hạ, ngài đã nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ rồi!"
Nghe vậy, Tông Chính Tiêu cũng tự cảm thấy kinh ngạc. Y cho rằng mình chi mới ngủ có mấy tức, không ngờ đã qua lâu như vậy. Không uống dược, không bị bóng đè, không bừng tỉnh do áp lực, một giấc ngủ tới thoải mái như này vẫn là ở trước khi phụ thân ly thế.
Dù tâm trạng phức tạp nhưng trên mặt Tông Chính Tiêu vẫn vô biểu tình, lần nữa nhìn về phía Nhung Âm, đôi con ngươi là thần sắc trịnh trọng chưa từng có. Y vốn tưởng đây chỉ là một sủng vật đặc biệt, không ngờ đối phương lại mang tới cho mình một kinh hỉ lớn như thế.
Từ khi Tông Chính Tiêu tỉnh lại, ánh mắt của Nhung Âm chưa từng dời khỏi mặt y. Thấy y bỗng nhiên dùng cái ánh nhìn không rõ nhìn mình, sống lưng cậu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, hiện tại Tông Chính Tiêu vô cùng nguy hiểm! Mà gặp được nguy hiểm, cậu nên làm gì? Đương nhiên là phải chạy!
Nhung Âm thu hai bàn tay đáp ở trên bờ, muốn trốn vào trong nước nhưng ngay giây tiếp theo, Tông Chính Tiêu đã nói: "Còn dám động, đừng có mơ nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa."
Tông Chính Tiêu không chỉ ai, Tứ Hỉ với đám cung nhân đều cứng đờ người, trong lòng sợ hãi nói thầm: Tại sao hoàng thượng lại bỗng nhiên sinh khí?
Mà Nhung Âm rõ ràng biết Tông Chính Tiêu đang nói về mình, cả người như bị định thân thuật, động tác biệt nữu nổi ở trên nước, vừa khẩn trương vừa ủy khuất.
Nhung Âm: Vì không muốn đánh thức ngươi, ta không dám động đậy; bây giờ ngươi tỉnh, vẫn không cho ta động! Quả nhiên là tên hoàng đế hư đốn!
Tông Chính Tiêu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại trong khoảng thời gian mình ngủ, tiểu giao nhân cũng giống như đám người Tứ Hỉ không hề nhúc nhích mà thủ chính mình. Muốn ở trong nước không làm ra động tĩnh gì, hiển nhiên khó khăn hơn rất nhiều.
Vốn thấy tiểu giao nhân không được sự đồng ý của mình đã trốn đi, Tông Chính Tiêu còn có chút không vui nhưng tưởng tượng ra dáng vẻ cậu ngoan ngoãn ghé ở bên bờ nhìn mình ngủ, y bất chợt mềm lòng hơn chút.
Y đứng dậy đi đến bên canh ao, cúi người nắm lấy cánh tay Nhung Âm, ngữ khí không dung cự tuyệt nói: "Đi lên, đêm nay ngươi đổi chỗ ngủ."
Nhung Âm: What!?
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
Gió đêm đầu hè hơi lạnh mang theo cái khô nóng của ban ngày, làm người ta rất thoải mái.
Hai cung nhân khỏe mạnh đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe là một cái thùng gỗ lớn chứa đầy nước, bên trong là tiểu giao nhân mặt vô biểu tình.
Nhung Âm ghé vào cạnh thùng gỗ, sau khi thích ứng được sự xóc nảy trên đường đi mới nhìn về phía bộ liễn của Tông Chính Tiêu ở bên cạnh mình.
Ngày đầu tiên tới dị thế, Nhung Âm đã bị cưỡng bách chuyển nhà, còn là giữa đêm hôm khuya khoắt. Vốn thời gian này, cậu nên nằm ở cạnh ao hô hô ngủ nhưng lại vì một cái quyết định lâm thời của Tông Chính Tiêu mà bị nhét vào thùng gỗ, rời khỏi Bách Thú Viên.
Nhung Âm nghiến răng nghiến lợi: Loại hoàng đế hư hỏng như này nên bị ném vào biển cho cá ăn!
Tông Chính Tiêu dựa ở trên giường nệm, giơ tay vén mành, nhìn thoáng qua tiểu giao nhân đang mắng mình trong lòng. Y không chỉ không thấy mình bị mạo phạm, ý cười trong mắt còn thêm mãnh liệt hơn.
Vẫn có sức lực chửi người, xem ra không sợ hãi khi phải rời khỏi nơi quen thuộc, năng lực thích ứng khá mạnh.
Nhung Âm không biết Tông Chính Tiêu vừa mới "khen" mình, mắng người cho sướng xong liền nhàm chán bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Thiên Đạo không nói cho cậu biết cậu đã xuyên tới triều đại nào, thời gian ở trên bờ của giao nhân cũng rất ít nên không quá quen thuộc với nhân tộc, càng không biết hiện giờ là ngày tháng năm nào, hoàng đế hiện tại tên họ là gì.
Chẳng qua có giống loài thần kỳ như giao nhân tồn tại, cậu nghĩ khẳng định không phải là ở thời không của cậu, đại khái là một thế giới khác song song với thời cổ đại ở Hoa quốc.
Từ kiến trúc, phong cách chỉnh thể khá tương tự với thời nhà Hán, trang phục của hoàng đế gấu trúc với đám cung nhân đều thiên về màu lạnh nhưng hình dạng với cách mặc lại khác Hán phục; tính chất vải dệt cùng hoa văn thêu bên trên cũng có chút khác biệt với những thứ cậu nhìn ở trên phim phóng sự.
Nhung Âm là một người dốt lịch sử, chuyên ngành học đại học cũng chả có liên quan gì tới lịch sử, cho nên càng nghĩ sâu cậu lại càng không rõ. Dù sao chỉ cần đợi một năm ăn ngon uống ngon là sẽ xong việc, căn bản cũng chẳng cần cậu phải chú ý gì.
Tuy nhiên tên hoàng đế gấu trúc này vừa thấy liền biết đối phương rất thích gây chuyện, Nhung Âm muốn sống một cuộc sống bình yên, sợ là có hơi khó.