Sau khi kiệt sức rồi bị con sông chảy xiết kia quấn đi, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nhung Âm không phải là mình sắp chết mà là may cậu đã cứu đứa trẻ rơi xuống sông kia lên. Ít nhất đứa trẻ đó vẫn còn sống, tương lai có vô vàn khả năng. 

Còn về cậu, vốn dĩ đã mắc bệnh nan y, chỉ còn một năm để sống, chết sớm hay chết muộn đều giống nhau cả. 

Đây là lần đầu tiên Nhung Âm cảm ơn cái thân phận cô nhi hai mươi mốt năm cực khổ của mình, không có người thân, cũng không có bạn bè tri tâm. Cho nên dù cậu có chết, cũng sẽ không khiến ai phải thương tâm cả. 

Hy vọng kiếp sau, ông trời đừng cho mình làm một người cô đơn nữa... 

Nhung Âm thành tâm cầu nguyện, từ bỏ giãy giụa, nhắm hai mắt lại, an tĩnh chờ đợi cái chết đến. Nhưng cảm giác sặc nước, hít thở không thông thống khổ không xuất hiện, cậu chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng, hô hấp cũng thông thuận. 

Đúng lúc Nhung Âm đang nghi hoặc, một giọng nói già nua bỗng dưng vang lên trong đầu cậu: "Thiên hành hữu thường, thiện ác có báo. Mạng ngươi chưa tới ngày ứng tuyệt, thọ mệnh một năm này vẫn nên đưa cho ngươi." 

Ngay sau đso, tiếng dòng nước chảy bên tai Nhung Âm biến mất, ngược lại là một quãng lặng khiến cậu cảm thấy an tâm, cách đó không xa còn nghe được tiếng chim hót dễ nghe. 

Nhung Âm mở to hai mắt, một màu xanh biển thanh triệt sáng ngời đập ngay vào mí mắt cậu, giống như một vùng biển rộng lớn vô biên. Cậu có hơi mê mang, nhưng vẫn thấy rõ được hình ảnh trước mắt. 

Dưói bầu trời xanh thẳm là một rừng trúc xanh biếc cao thẳng đan xen giữa những ngọn núi giả, bên dưới là những con đường nhỏ khúc chiết uốn lượn phủ đầy đá cuội; cách đó không là một cái đình, xung quanh là những khóm hoa cỏ kiều nộn lay động theo gió, mùi thơm loanh quanh trong không khí. 

Phần ngói trên những bức tường cao khiến chỗ này cực kì giống hậu viện ở mấy nhà quyền quý thời cổ đại trong phim truyền hình, lịch sự tao nhã nhưng không hề điệu thấp, mất đi sự xa hoa. 

Nhung Âm còn đang suy đoán vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, trong đầu đã tự động hiện ra đáp án cậu muốn. Hóa ra tuy cậu bị bệnh nan y, dù đã được định ngày chết nhưng tốt xấu gì vẫn còn một năm thọ mệnh. 

Cậu vì cứu người mà tử vong ngoài ý muốn, Thiên Đạo thương hại nên đã đưa cậu tới dị thế, cho cậu một thân thể không bệnh không đau, để cậu có thể hưởng thụ nốt một năm còn dư lại này. 

Mỗi lần phát bệnh, đúng là Nhung Âm đều cảm thấy vô cùng thống khổ. Cậu vâng theo bản tâm cứu người cũng không phải là muốn hồi báo, nhưng cậu vẫn rất cảm ơn món quà của Thiên Đạo. 

Sau khi yên lặng nói lời cảm ơn ở trong lòng, Nhung Âm mới dời lực chú ý lên cơ thể hiện tại của mình. Lúc này cậu mới phát hiện bản thân cư nhiên đang nổi ở giữa hồ nước, cúi đầu nhìn xuống, thấy được bộ dáng của mình qua ảnh ngược trên mặt nước. 

Ngũ quan giống như kiếp trước của cậu, chỉ là màu mắt đã thay đổi, làn da cũng trở nên trắng nõn hơn, lỗ tai hơi hơi giống như vây cá... 

Từ từ! Vây cá!? 

Nhung Âm nâng tay muốn đi sờ lỗ tai, bọt nước chảy xuống làn da tinh tế. Ở chỗ cổ tay cậu có vài chiếc vảy gần trong suốt như ẩn như hiện. 

Sửng sốt một hồi, Nhung Âm đột nhiên có một cảm giác bất an. Cậu dựa lưng ở bên bờ, phần eo dùng một chút lực. 

"Rầm!" 

Tiếng nước vang lên, một cái đuôi cá hữu lực ra khỏi mặt nước. Đường cong của nó tuyệt đẹp, chỉnh thể lớp vảy có màu ngân bạch. Ở dưới ánh nắng mặt trời, nó chiết xạ ra những ánh sáng sặc sỡ lóa mắt, sự xinh đẹp đó cứ như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ thủy tinh vậy. 

Chẳng qua bây giờ Nhung Âm không có tâm tư để thưởng thức, vì cái đuôi này đang lớn lên trên người cậu. 

"Thình thịch!" 

Chiếc đuôi cá dừng ở giữa không trung vài giây liền lần nữa trở lại trong nước, phong cảnh bắt mắt bị nước sâu che giấu như tâm trạng của Nhung Âm vậy, cũng đã trải qua sự thay đổi rất nhanh. 

Vì bị chết chìm nên Thiên Đạo mới cho cậu trở thành một nhân ngư sẽ không bao giờ bị chết đuối sao? 

Sự chu đáo này làm Nhung Âm có chút dở khóc dở cười. 

Lúc Nhung Âm đang tiêu hóa sự thật mình đã thay đổi giống loài này, ký ức của nguyên chủ cũng đã ùa ồ ạt vào trong đầu cậu. 

Ở nơi này, nhân ngư được gọi là giao nhân, vốn sinh sống ở dưới biển sâu cách xa đại lục. Có một ngày, nguyên chủ cùng những người bạn của mình đã rời khỏi hải vực để đi thám hiểm, bất ngờ lại cứu được một nhân loại bị rơi xuống khỏi thuyền. 

Nhân loại kia khi được cứu vẫn chưa hoàn toàn ngất đi nên thấy rõ người cứu mình chính là giao nhân. 

Giao nhân dung mạo khuynh thành, nước mắt thành ngọc trai, còn có tiếng hát trời phú. Ở thế giới của nhân loại, truyền thuyết về giao nhân đã nhiều không đếm xuể. 

Nhân tâm tham lam, người được cứu kia đã bẩm báo lại những gì mình trải qua với chủ thuyền. Vì thế đám người bày mưu đặt kế, giả vờ rơi xuống nước, dụ dỗ giao nhân tới cứu mình, muốn nhân cơ hội bắt sống giao nhân. 

Sau khi bị đám người vây quanh, nguyên chủ đã bảo các bạn bè của mình đi trước, bản thân ở lại ngăn cản nhân loại, cuối cùng xui xẻo bị bắt. 

Giao nhân nghe không hiểu, cũng không nói được ngôn ngữ của nhân loại. Chủ thuyền đã dùng đủ loại phương pháp tra tấn nguyên chủ, muốn thấy "cậu" có thật sự khóc ra ngọc trai không nhưng "cậu" ngạo cốt, kể cả nửa giọt nước mắt cũng không rơi xuống. 

Chủ thuyền là một thương nhân, biết dựa vào bản lĩnh của mình thì không thể giữ nổi bảo bối này nên đã chủ động hiến cho các quyền quý địa phương, lấy mưu cầu tiền đồ. 

Vị quyền quý này chính là Cảnh Vương có đất phong ở phía Nam. 

Trùng hợp chính là không biết vì sao, lúc đó Cảnh Vương đã đắc tội hoàng đế. Thấy mình sắp không thoát khỏi tử nạn, hắn đã nghĩ cách dùng giao nhân để hoàng đế vui vẻ, hy vọng y có thể cho mình một con ngựa. 

Vì thế, nguyên chủ đã bị đưa tới kinh thành. 

Trên đường xóc nảy, nguyên chủ sinh bệnh. Hơn nữa biết bản thân không thể về nhà, "cậu" đã bi phẫn tuyệt thực, vừa tới kinh thành đã tắt thở. Chỉ là người vận chuyển kia không phát hiện, chỉ cho rằng "cậu" ngất mà thôi. 

Nguyên chủ đã mất, người lần nữa tỉnh lại biến thành Nhung Âm. 

Mà sau khi Nhung Âm tỉnh lại, sức khỏe tốt như thế hẳn là nhờ công lao của Thiên Đạo, dù sao đối phương đã nói sẽ cho cậu một cơ thể khỏe mạnh. 

Với cả dù nguyên chủ không nói được ngôn ngữ của nhân loại nhưng trí nhớ lại cực kỳ tốt, những thông tin Nhung Âm kiếm được đều là lấy từ trí nhớ của "cậu". 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play