Phản ứng đầu tiên của Nhung Âm là vui vẻ, sau đó cẩn thận ngẫm lại lời này của Tông Chính Tiêu, lại cảm thấy có gì đó hơi sai sai. Tên hoàng đế hư này không phải lại muốn trêu mình đấy chứ?  

Quả nhiên trong ánh mắt cảnh giác của cậu, Tông Chính Tiêu không biết lấy ra một thanh chủy thủ ở đâu, mũi chủy thủ sắc bén chĩa thẳng vào cậu: "Lựa chọn này, ngươi có muốn không?"  

Nhung Âm: "..."  

Nhung Âm: Lúc này mình thật sự muốn mơ một cơn ác mộng mà!  

Thấy Nhung Âm không có động tĩnh, Tông Chính Tiêu lại dí sát chủy thủ vào người cậu hơn, ra lệnh: "Nằm xuống."  

Đây khác mẹ gì với nuôi thú cưng chứ!?  

Nhung Âm chưa từng thấy qua người nhục nhã người như thế này, Nhung Âm nổi giận! Cậu lộ vẻ hung ác, đôi tay chống lên phía trước...nằm xuống.  

Gối lên cánh tay mình, Nhung Âm tự an ủi bản thân: Một con cá thông minh phải biết cách xem xét thời thế! Hôm nay nằm gai nếm mật, hôm sau mới có thể báo thù rửa hận!  

Nghe tiếng lòng lừa mình dối người của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu nhịn không được cong khóe môi.  

Tiểu giao nhân này, đúng là một kẻ dở hơi.  

Trong bóng đêm không có một tiếng động, Nhung Âm nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở dần trở nên bằng phẳng của Tông Chính Tiêu. Xem ra là ngủ rồi.  

Việc này làm Nhung Âm cảm thấy hơi nghi hoặc. Thời điểm ăn tối xong, hoàng đế gấu trúc đã ngủ nửa canh giờ, bây giờ chỉ một giây đã ngủ say. Rõ ràng chất lượng giấc ngủ rất tốt mà, tại sao còn có mắt gấu trúc chứ? Chẳng lẽ lúc trước mỗi ngày đối phương đều bị bắt thức đêm tăng ca?  

Nếu vậy thì thật tốt! Cái loại người vô lại này nên làm y ăn thêm chút khổ mới đúng!  

Nhung Âm lầm bà lẩm bẩm trong lòng, vốn tưởng rằng đôi một hoàn cảnh mới sẽ rất lâu mới có thể ngu nhưng không ngờ độ cong của cái sườn dốc này làm cậu cảm thây thạt thoải mái. Trong lúc mắng tên hoàng đế hư đốn, ý thức liền dần dần mơ hồ.  

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên trên cao, Nhung Âm mới chậm rãi mở to mắt do đói khát. Vừa ngồi dậy, cậu đã thấy không còn người nào trên giường, bên ngoài đã sáng bừng bừng.  

Hoàng đế gấu trúc hẳn là phải đi thượng triều rồi.  

Chiếc bụng không biết cố gắng bắt đầu kháng nghị, Nhung Âm nhìn trái nhìn phải. Đừng nói là cái ăn, tới cả một người cậu cũng không thấy.  

Chẳng lẽ phải tự mình ra ngoài kiếm ăn sao? Cũng không phải không được...  

Khi còn nhỏ ở cô nhi viện thường ăn không đủ no, cậu thường nhỏ cỏ dại nhét vào trong miệng, sau khi lớn lên cũng theo thói quen tay làm hàm nhai. Có tay có chân, à không, có tay có đuôi, sao cậu có thể tự làm mình chết đói được?  

Nhung Âm bò ra khỏi hồ nước, thích ứng một chút rồi dùng đuôi cá hành động trên đất bằng, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy ra phía cửa.  

Ai ngờ vừa mới đi được một nửa, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Tông Chính Tiêu một thân huyền y sải bước đi vào. Phía sau còn có mấy cung nhân bưng đồ ăn, suýt chút nữa đụng phải Nhung Âm.  

Nhung Âm với Tông Chính Tiêu bốn mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút xấu hổ.  

Tông Chính Tiêu nhìn cậu, ánh mắt hơi ám trầm: "Ngươi đây là..."  

Lời của y còn chưa nói xong, Nhung Âm đã quay đầu quay về hồ nước, tốc độ vô cùng nhanh.  

Tông Chính Tiêu không đuổi theo, ngược lại chậm rãi đi tới cạnh hồ, sắc mặt âm trầm tới dọa người.  

Các cung nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm bọ không thấy gì, sau khi đặt đồ ăn lên bàn liền yên lặng thối lui tới bên cạnh.  

Nhung Âm giấu cả người ở trong nước, trái tim đập thình thịch, qua hồi lâu mới phản ứng lại. Vì sao mình phải trốn chứ?! Rõ ràng mình chỉ đói bụng nên muốn đi tìm đồ ăn, lại không phải làm chuyện xấu, vì sao vừa thấy cái tên hoàng đế hư đốn này lại cảm thấy chột dạ chứ?  

Cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, Nhung Âm cảm thấy hẳn là do ánh mắt của tên hoàng đế hư này quá hung. Trước đó đối phương còn thích uy hiếp cậu, làm cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa thấy biểu tình của y không đúng mới theo bản năng trốn đi.  

Có liên quan gì tới mình đâu chứ? Đều là do hoàng đế gấu trúc sai!  

Nghĩ đến đây, Nhung Âm bỗng nhiên cảm thấy tự tin hơn hẳn. Cậu trồi lên mặt nước, thấy Tông Chính Tiêu đứng ở cạnh hò, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhu hòa nhìn mình. Cậu xoa xoa mắt, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.  

Tốc độ biến sắc mặt của tên hoàng đế hư này có phải nhanh quá rồi không? Hơn nữa vì sao y lại có cái biểu tình này? Đúng là kỳ quái mà...  

Nhung Âm lại lùi lùi về sau, có khác thường tất có trá! Ai mà biết trong bụng tên này có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa chứ?  

Thật ra lần này Nhung Âm đã hiểu lầm Tông Chính Tiêu, y lộ ra biểu tình này thuần túy là do tâm trạng của y tốt mà thôi.  

Vừa nãy thấy Nhung Âm, sở dĩ mặt đen là vì y cho rằng cậu muốn chạy trốn thừa dịp y không có ở đây. Nhưng nghe được tiếng lòng của cậu, y mới phát hiện bản thân đã trách lầm tiểu giao nhân.  

Quả nhiên có năng lực đặc thù này thật sự quá tốt, cái thứ như hiểu lầm này căn bản không thể tồn tại.  

Thấy Nhung Âm không tin tưởng mình, Tông Chính Tiêu cũng không ép cậu, xoay người ngồi xuống, được cung nhân hầu hạ dùng bữa.  

Nhung Âm trốn trong góc hồ, khẩn trương nửa ngày, kết quả lại thấy mấy chuyện bắt nạt uy hiếp không hề xảy ra, Tông Chính Tiêu cũng chẳng liếc mắt nhìn cậu một cái.  

Nhung Âm đang nghĩ ngợi có phải Tông Chính Tiêu có mưu kế mới gì không, bụng lại lần nữa kêu lên. Nghe được mùi thơm của đồ ăn, cậu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Nhưng lúc nãy cậu mới trốn tránh, giờ lại dán lên, có vẻ không có cốt khí a...  

Nhung Âm nhìn Tông Chính Tiêu, lại sờ sờ bụng, trong lòng rối rắm đến muốn mệnh.  

Đúng lúc này, ở bên kia truyền tới giọng nói của Tông Chính Tiêu: "Lại đây ăn cơm đi."  

Nhung Âm cho rằng bản thân nghe lầm, lập tức quay đầu đi, kết quả Tông Chính Tiêu thật sự là nói với cậu.  

Tông Chính Tiêu bưng một cái đĩa đưa cho cậu xem: "Ngươi thích ăn cá, nhưng ngươi không ăn thì ta phải kêu người đưa đi rồi."  

Không còn do dự chút nào nữa, Nhung Âm lập tức phất đuôi cá bơi qua.  

Nhung Âm: Người ta mời mình ăn cơm, không đồng ý thì thật là không lễ phép a~  

Tông Chính Tiêu lần nữa bị Nhung Âm chọc cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Đến đây."  

Nhung Âm nghe lời gập đuôi ngồi lên, Tông Chính Tiêu cũng không ngại bọt nước nhỏ giọt trên người cậu làm ướt y phục của mình, đặt đĩa cá sống cắt lát kia tới trước mặt cậu.  

Thức ăn của tiểu giao nhân là do Tứ Hỉ chuẩn bị, biết Tông Chính Tiêu muốn dùng bữa với cậu, hắn cảm thấy nếu cậu biểu diễn một màn ăn cá sống trước mặt hoàng đế thì đúng là chướng tai gai mắt nên đã bảo ngự trù ở Ngự Thiên Phòng cắt cá thành những lát mỏng.  

Nhung Âm không thèm để ý cá có hình thái như nào, duỗi tay muốn lấy mấy miếng cá nhét vào miệng. Dù sao giao nhân sẽ không dùng bộ đồ ăn của nhân loại, nếu cậu chủ động dùng đũa, ngược lại sẽ dễ dàng bị lòi đuôi.  

"Bang!"  

Mu bàn tay của Nhung Âm bị người dùng đũa gõ một cái. Người đánh chỉ muốn ngăn cậu lại nên căn bản không dùng lực, cho nên cậu không cảm thấy đau.  

Cậu thu tay lại, nhìn về phía Tông Chính Tiêu, dùng ánh mắt hỏi y: Làm gì thế?  

Tông Chính Tiêu đưa một đôi đũa sạch cho cậu: "Dùng cái này."  

Không đợi Nhung Âm trả lời, Tông Chính Tiêu đã nhét đũa vào tay cậu, sau đó tự mình cầm đôi đũa làm mẫu.  

"Như này." Tông Chính Tiêu kẹp đồ ăn bỏ vào miệng.  

Nhung Âm hiểu rõ, đối phương muốn dạy cậu cách dùng đũa ăn cơm. Nhưng tay của giao nhân khác nhân loại, giữa ngón tay sẽ có những lớp màng nửa trong suốt làm hạn chế tính linh hoạt. Loại kết cấu sinh lý này khiến bọn họ không thích hợp dùng mấy loại đồ vật như đũa.  

Nhung Âm trực tiếp giơ năm ngón tay trước mặt Tông Chính Tiêu, ý tứ rất đơn giản. Hoàng đế hư không phải rất thông minh sao? Sao bây giờ lại tự nhiên trở nên ngốc nghếch như thế chứ?  

Tông Chính Tiêu hơi nhíu mày, sau một lúc lâu cũng không nói gì, ra vẻ có chút buồn rầu.  

Nhung Âm cho rằng y đã ý thức được bắt một giao nhân dùng đũa là chuyện không thể, liền muốn tiếp tục vươn tay bốc cá, kết quả lại thấy y bưng đĩa cá đi.  

Nhung Âm: “???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play