Nhung Âm không biết đường, cũng không biết bọn họ đã đi xa tới đâu. Tới khi cậu đếm tới ba trăm con cừu, xe đẩy cùng bộ liễn mới dừng lại trước một cung điện đèn đuốc sáng trưng.
Cung nhân vén rèm lên, Tông Chính Tiêu đi xuống.
Tứ Hỉ tiến lên cười nói: "Bệ hạ, đã chuẩn bị hảo."
Tông Chính Tiêu "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Nhung Âm vẻ mặt mê mang.
Tứ Hỉ nói: "Nô tài lập tức sai người đưa giao nhân vào."
"Không cần." Tông Chính Tiêu bước về phía thùng gỗ, trước khi Nhung Âm kịp phản ứng đã ôm ngang cậu lên. Bọt nước văng ra làm ướt y phục của y, nhưng y không ngại, vẻ mặt sung sướng ôm cậu xoay người đi vào trong.
Nhung Âm còn đang tự hỏi Tông Chính Tiêu mang mình tới nơi nào, giây tiếp theo đã thấy trời đất quay cuồng, cơ thể chặt chẽ dán sát ở bên cạnh hoàng đế gấu trúc. Cậu theo bản năng vươn tay ôm cổ y, sửng sốt vài giây mới phát hiện bản thân bị đối phương ôm công chúa. Xoay mặt, cậu thấy được đường cong hàm dưới rõ nét cùng khóe môi rõ ràng đang nhếch lên của y.
Nhung Âm kiên định cho rằng tên này sở dĩ không báo trước đã đột nhiên làm như này chính là muốn cố ý dọa cậu!
Nhung Âm nghĩ: Tên hoàng đế hư này còn ác liệt hơn cả tưởng tượng của mình...
Khóe môi Tông Chính Tiêu càng thêm giương cao.
Vào trong cung điện, Nhung Âm thấy bên trong có một hồ nước hình tròn đang không ngừng có nước chảy vào, trên mặt nước toàn là cánh hoa, liền hơi hơi hiểu đây là nơi nào.
Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm đi xuống bậc thang ở bên cạnh hồ, cúi người bỏ cậu vào trong nước, thuận tiện nói: "Một đoạn thời gian kế tiếp, ngươi sẽ ở nơi này."
Nước khá lạnh, Nhung Âm bơi vài vòng mới cảm thấy hơi hơi thích ứng, nhưng cậu vẫn không hiểu hoàng đế gấu trúc đưa mình tới bồn tắm của y là muốn làm cái gì?
Tông Chính Tiêu không giải thích, chỉ đứng ở bên cạnh ao, mở hai tay để cung nhân hầu hạ cởi y phục ẩm ướt trên người mình xuống.
Thời điểm đám người làm việc này cũng không tránh Nhung Âm, cậu cũng thuận tiện xem hết phong cảnh trước mặt. Màu da của Tông Chính Tiêu là màu lúa mạch khỏe mạnh, vai rộng eo thon, cơ bắp cân xứng, tiêu chuẩn cơ thể bằng chín cái đầu.
Điều làm Nhung Âm kinh ngạc chính là trước ngực với hai phần eo bụng của Tông Chính Tiêu đều có những vết thương lớn lớn bé bé, cậu chỉ mới liếc mắt nhìn qua đã thấy năm sáu vết rồi. Đặc biệt là ở chỗ ngực, có một vết sẹo bất quy tắc màu đỏ sậm rất rõ, không biết là bị vũ khí sắc bén nào gây ra.
Có phải trước kia đã trải qua sinh tử nguy hiểm nhiều lần nên cơ thể y mới lưu lại nhiều dấu vết đại biểu cho nỗi đau xót thế không?
Nhung Âm nhìn xuống chút nữa, hai chân thon dài rắn chắc. Ở trong vùng cỏ dại kia có một cự thú ẩn nấp với vóc dáng kinh người, cực kì khiến người khác chú ý.
Nhung Âm: "..."
Nhớ tới kích cỡ của mình, Nhung Âm nháy mắt nổi giận, mệt cho cậu vừa nãy còn hơi đau lòng của tên hoàng đế hư đốn.
Nhung Âm chua chát nghĩ: Lớn như thế là muốn hù chết ai chứ?
Ngữ khí này, mùi chua này như sắp hữu hình bắn thẳng ra vậy.
Khác với các cung nhân trước sau luôn rũ mắt không dám loạn ngó, ánh mắt của Nhung Âm lại quá trắng trợn, đánh giá Tông Chính Tiêu từ trên xuống dưới.
Mặc dù Tông Chính Tiêu không nghe được câu tiếng lòng kia của cậu nhưng cũng không thể bỏ qua được cái ánh nhìn lửa nóng chằm chằm kia. Y cũng không cảm thấy ngượng ngùng, sự phẫn nộ của cậu chính là lời khẳng định lớn nhất của y.
Đổi y phục xong, Tứ Hỉ rất có ánh mắt đưa các cung nhân lui ra ngoài điện.
Tầm mắt của Nhung Âm vẫn luôn đuổi theo Tông Chính Tiêu, chỉ thấy y ngồi ở trên chiếc giường to rộng ở bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: "Lại đây."
Nhung Âm cố nén nỗi xúc động muốn cắn đứt ngón tay của Tông Chính Tiêu, chậm rì rì đong đưa đuôi bơi qua. Tới gần hơn, cậu mới phát hiện trước mặt y có một cái thang trượt hơi dốc, y vừa có thể nằm trên giường vừa thả hai chân xuống dưới nước.
Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm nhìn cái dốc trước mặt mình, nói: "Đi lên."
Nhung Âm bò lên dốc, Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng ngửi ngửi, duỗi tay ý bảo: "Lên chút nữa."
Nhung Âm nghiến răng nghiến lợi tiếp tục dịch lên trên.
"Ân." Tông Chính Tiêu lộ vẻ mặt hài lòng, nói: "Sau này ngươi sẽ ngủ ở đây."
Nhung Âm suýt chút nữa đã thốt ra một câu "không cần". Cậu không vui, không phải vì cậu cảm thấy chỗ này không thích hợp để ngủ mà ngược lại, trong trí nhớ của nguyên chủ, các giao nhân sẽ thường tụ tập ở vịnh, nằm ở trên tảng đá nghỉ ngơi. Giao nhân khác nhân loại, không cần giường nệm mềm mại, nơi nào có nước thì đều là giường của họ.
Nằm ở trên cái dốc này, đuôi của cậu vừa lúc có thể ngâm ở trong nước, ngủ ở chỗ này thật sự rất thoải mái.
Thứ Nhung Âm để ý chính là ban ngày bị hoàng đế gấu trúc trêu đùa còn chưa tính, buổi tối cư nhiên còn phải ở cùng y trong cùng một không gian để ngủ? Đây là cái gì? Bồi chơi bồi ăn bồi ngủ?
Cậu không đồng ý!
Nhung Âm: Ngủ với tên này, có khi nào mình mơ thấy ác mộng không?
Tông Chính Tiêu nhìn vẻ mặt thúi thúi của Nhung Âm, cực kì thiện giải ý nhân nói: "Không muốn? Ngươi còn có lựa chọn khác."