"Bệ hạ!"  

Tưởng Tuần cùng hai tên thái giám kinh hồn táng đảm muốn cứu giá, Tông Chính Tiêu lại duỗi tay ngăn cản bọn hắn. Biểu tình trên mặt y không thay đổi gì, dù ngay giây tiếp theo giao nhân thần sắc hung ác có thể sẽ nhào tới cắn chết mình: "Tứ Hỉ, lần trước con hắc báo muốn cắn trẫm kia, cuối cùng đã bị xử lý như thế nào?"  

Tứ Hỉ lập tức trả lời: "Hồi bệ hạ, con hắc báo kia đã bị chém giết, băm thành mảnh nhỏ đút cho các dã thú khác trong bách thú viên ăn."  

Lời vừa nói ra, cái móng "cá" đang giơ lên của Nhung Âm lập tức cứng đờ, vẻ mặt hung ác cũng không duy trì nổi nữa.  

Nhung Âm: Tàn nhẫn như vậy sao...  

Tông Chính Tiêu trả lời cậu ở trong lòng: Chính là tàn nhẫn như vậy đấy. Muốn thanh nhàn sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.  

Từ trong ánh mắt của Tông Chính Tiêu, Nhung Âm rõ ràng đã nhận ra đối phương không phải đang nói giỡn. Nếu cậu thật sự làm y bị thương, cậu sẽ thật sự bị chém chết.  

Nhung Âm không muốn lãng phí cơ hội Thiên Đạo cho mình trọng sinh, thức thời thu liễm khí thế, lại khôi phục dáng vẻ nhu nhược vô hại, cũng không né tránh khi Tông Chính Tiêu muốn đụng vào nữa.  

Tưởng Tuần cũng hai thái giám chỉ cho rằng Nhung Âm bị sát khí Tông Chính Tiêu tỏa ra dọa sợ, cũng không hoài nghi thật ra cậu nghe hiểu được tiếng người.  

Tông Chính Tiêu nhịn không được cười nhạo dưới đáy lòng, quả nhiên là giao nhân nhát gan. Nhớ lại dáng vẻ giả vờ hung dữ của Nhung Âm vừa nãy, y liền dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt cậu một phen để giáo huấn.  

Làn da của giao nhân mềm dẻo bóng loáng hơn nhân loại, còn hơi lạnh, xúc cảm phải nói là tốt tới cực điểm.  

"Ngô!" Sức lực của Tông Chính Tiêu quá lớn, Nhung Âm đau tới mức hốc mắt phiếm hồng, suýt chút nữa gào lên kêu đau. Cũng may cuối cùng cậu khống chế được, nếu không cái áo choàng trên vai sẽ rớt mất.  

Thấy Nhung Âm dù đau vẫn không né tránh hay mở miệng mắng người, chỉ dám tức giận nhìn mình, Tông Chính Tiêu thầm nghĩ có lẽ một đoạn thời gian kế tiếp của y sẽ không nhàm chán nữa.  

"Hảo, giao nhân này trẫm để lại." Tông Chính Tiêu nói, đồng thời buông tay đứng thẳng người, quay đầu nhìn Tưởng Tuần một cái.  

Nhung Âm vội vàng bụm mặt xoa xoa, âm thầm trừng mắt nhìn Tông Chính Tiêu một cái, sau đó đột nhiên vùi người xuống nước.  

Tưởng Tuần đang ghen ghét nhìn Tông Chính Tiêu có thể tùy ý sờ vào Nhung Âm, nghe được giọng y liền vội vàng thu hồi, quỳ xuống đất nịnh nọt: "Giao nhân này có thể được bệ hạ thích là phúc phận tu luyện mấy đời của hắn. Nếu Vương gia biết được tin này, nhất định cũng sẽ vui sướng vạn phần."  

Tông Chính Tiêu biết Tưởng Tuần muốn cái gì, cũng không lập tức đáp lại mà nói: "Giao nhân cũng đã xem qua, hồi ngự thư phòng đi."  

Đi được hai bước, Tông Chính Tiêu lại phân phó thái giám bên cạnh: "Mệnh cho quản sự bách thú viên chiếu cố giao nhân kia cho tốt. Nếu bị bệnh chết, trẫm sẽ chỉ trách lên đầu hắn."  

Chờ đám người rời đi, Nhung Âm mới chui ra. Không còn thấy thân ảnh của Tông Chính Tiêu nữa, cậu mới cảm thán: Xem ra một năm này của mình sẽ không quá tốt...  

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.      

Đuổi Tưởng Tuần đi, quay lại ngự thư phòng, tâm trạng của Tông Chính Tiêu khá sung sướng. Thẳng tới khi y bắt đầu xử lý chính vụ, thấy đông đảo thần tử đều thượng tấu thỉnh cầu mình nạp hậu cung, vì hoàng thất khai chi tán diệp.  

Tông Chính Tiêu tùy ý vứt đám tấu chương như rác rưởi qua một bên, cười lạnh một tiếng, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.  

Các cung nhân hầu hạ trong ngự thư phòng sợ hãi cúi đầu, ngay cả Tứ Hỉ được yêu thích nhất ở trước mặt Tông Chính Tiêu cũng yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.  

Tông Chính Tiêu đăng cơ năm hai mươi lăm tuổi, bây giờ đã qua ba năm, hậu cung vẫn trống không như cũ, chưa từng tuyển tú. Trước kia phụ thân cũng đã từng chuẩn bị cho y đính thân nhưng y một lòng chỉ nghĩ tới việc kiến công lập nghiệp nên không đáp ứng.  

Sau khi trở thành hoàng đế, Tông Chính Tiêu càng không có tâm tư này. Vì y biết hậu cung chỉ là một nơi để đám thế gia đại tộc kia tranh quyền đoạt lợi, đám phi tử đó không phải phi tử của y mà là công cụ để các thế gia đó giám thị y.  

Trước khi khởi nghĩa, Tông gia có thể được xem như một gia tộc nhỏ ở địa phương, luôn bị các thế gia kia khinh thường. Dù y đã làm hoàng đế nhưng đám thế gia kia luôn làm giá, cảm thấy nội tình nhà mình thâm hậu, cao quý hơn nhiều so với Tông Chính gia.  

Tuy nhiên sự thật chính là các đợt khoa cử của Đại Thịnh không hề bị đám thế gia đó lũng doạn. Trải qua năm năm phát triển, thực lực và lực ảnh hưởng của các thế gia đều đã bị giảm mạnh, sớm không còn huy hoàng như năm đó nữa.  

Trong vòng mười năm khởi nghĩa đó, các thế gia cũng đã phải chịu ảnh hưởng không nhỏ. Có vài bá tánh khởi nghĩa không có thuế ruộng, liền chọn các thế gia giàu có xuống tay, giết người cướp bóc, phóng hỏa thiêu phòng.  

Mấy thế hệ tích lũy bị hủy trong một sớm một chiều, không ít nhà đã xuống dốc.  

Người Tông Chính gia chưa từng có hành vi như thế nhưng các thế gia sẽ không vì thế mà cảm kích kính trọng bọn họ, ngược lại còn cảm thấy bối cảnh của Tông Chính gia bạc nhược.  

Tân triều vừa mới thành lập chưa bao lâu, đã muốn bắt chẹt hoàng đế là y, tái hiện lại cảnh tượng thế gia khống chế hoàng thất cùng thiên hạ.  

Ba năm nay, Tông Chính Tiêu đã tổ chức rất nhiều khoa cử, bồi dưỡng những trung thần từ Tông Chính gia thành thế lực của mình, vẫn luôn chu toàn giữa các thế gia trong triều.  

Một án trước kia của Hộ Quốc tướng quân, người đời nhìn vào sẽ cảm thấy y nghi kỵ trừng trị công thân nhưng trên thực tế, đó chỉ là một màn kịch của các thế gia.  

Vì Hộ Quốc tướng quân là người của y, làm như thế vừa có thể châm ngòi quan hệ giữa y cùng công thần, đồng thời có thể làm ô danh y.  

Mà tên võ tướng có thư từ qua lại với Tông Chính Thanh kia đã sớm đầu phục thế gia, tra xét nhà đối phương cũng là vì y muốn chèn ép thế gia.  

Ba năm này, đủ các loại sự kiện không ngừng xuất hiện nên người chết trong tay y cũng không ít, cho nên cách thế gia mới âm thầm gọi y là bạo quân.  

Sửa trị thế gia, gánh thì nặng mà đường thì xa a...  

Nghĩ đến đây, nỗi lòng trầm trọng làm đầu Tông Chính Tiêu không khỏi đau đớn, làm y nhịn không được vươn tay đỡ trán.  

Tứ Hỉ muốn đi truyền thái y nhưng lại bị Tông Chính Tiêu ngăn lại, đều là bệnh cũ, nếu có thể chữa khỏi thì sớm đã trị hết rồi. Chờ cơn đau qua đi, y lại đi xem những tấu chương khác.  

Xử lý chính vụ suốt cả trưa, thẳng tới xế chiều, Tông Chính Tiêu mới thả bút lông xuống.  

Tứ Hỉ tiến lên dò hỏi: "Bệ hạ, có cần truyền thiện không?"  

Tông Chính Tiêu nhéo nhéo giữa mày, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt lam sắc chứa đầy sự tức giận kia, khóe môi không tự giác hơi cong lên một chút: "Tối nay trẫm sẽ dùng bữa ở Kim Lâm Trì, thuận tiện nhìn xem tiểu giao nhân kia có ngoan hay không."  

Kim Lâm Trì thuộc về Bách Thú Viên, cũng là nơi nuôi cẩm lý, hiện giờ đang là nơi Nhung Âm ở.  

"Nặc, bệ hạ. Nô tài liền đi an bài." Tứ Hỉ công công cười tủm tỉm đáp,m sau đó phân phó các phòng chuẩn bị sẵn sàng.  

Tông Chính Tiêu là hoàng đế, đừng nói là Kim Lân Trì, dù y có muốn ăn cơm ở trên nóc nhà, đám cung nhân cũng chỉ có thể nghe theo lệnh làm việc, còn phải làm cho thật xinh xinh đẹp đẹp.  

Vì thế Nhung Âm đang thổi bong bóng chơi đùa trong ao nước, bỗng thấy một đám cung nhân nào là dọn dẹp nào là đốt đèn châm hương, làm góc sân vườn an tĩnh thành cái chợ náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play