Vừa xuyên qua, ta đã nhặt được món hời, trở thành Thái hậu.
Buổi tối, Thái giám bưng khay thẻ bài màu xanh lá hỏi ta: “Nương nương, đêm nay người muốn chọn ai thị tẩm?”
Không phải chứ, làm Thái hậu còn có thể được hưởng phúc lợi như vậy sao?
Vậy thì ta sẽ không khách sáo nhé: “Xoạch, xoạch, xoạch!”
Ba tấm thẻ bài, ba nam nhân, không nhiều không ít, vừa đủ!
Sắc mặt Thái giám cứng đờ: “Nương nương, người bệnh nặng mới khỏi, thân thể này sợ làchịu không nổi.”
Ta xua xua, vẻ mặt thản nhiên: “Loại khổ cực này, ai gia chịu đựng được.”
Nhưng màn đêm buông xuống, ta không đợi được ba mỹ nam ngoan ngoãn nghe lời kia xuất hiện.
Mà Nhiếp Chính Vương xưa nay vốn luôn không để ta vào mắt, khoác một chiếc áo bào mỏng manh, đẩy cửa bước vào.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Cổ áo hắn mở rộng, nhướng đôi lông mày lên: “Bổn vương muốn đến xem thử, rốt cuộc thân thể nương nương chịu đựng được đến mức nào.”