5

Âm thanh bất thình lình này làm ta sợ tới mức run rẩy cả người.

“Cười sao? Các ngươi có nhìn thấy không? Ta có cười sao?”

Không phải nói hoàng quyền là trên hết sao? Cung nữ chung Điểuh ngoại trừ cúi đầu càng lúc càng thấp, cũng không một ai dám lên tiếng trả lời.

Ta mang vẻ mặt vô tội nhìn về phía Thương Trì, nhún vai với hắn. Không có bằng chứng, ta xem ngươi làm gì được ta bây giờ?

Thương Trì hít sâu một hơi, như muốn bình phục lại tâm tình. Đợi đến khi mở miệng, giọng nói của hắn lại khôi phục bộ dạng vô nhân đạo, quái dị kia.

Hắn nhắc lại với ta cùng những gì ta vừa rồi nghe được kia cũng không khác nhau nhiều lắm. Đại khái là tình hình chiến sự căng thẳng, có lẽ ngày mai hắn phải xuất phát.

“Vương gia yên tâm đi đi, ai gia sẽ ở trong cung dạy dỗ Hoàng thượng thật tốt.”

Không đúng chứ, tại sao ta càng nói những lời này càng trở nên khó xử hơn.

“Những ngày ta vắng mặt, nương nương không được ham ăn đồ lạnh, cũng không được đi chân trần trong nội điện, càng không được đến hồ sen nghịch nước.”

Hắn cứ nói hết câu này đến câu khác, ngày thường cũng không thấy hắn nhiều lời như vậy!

Tuy trong lòng ta phiền não muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp đáp lại một tiếng.

Kiên trì chính là thắng lợi. Nhịn thêm một đêm nữa thôi, ta sẽ xoay người trở thành lão đại.

“Nương nương.”

“Sao vậy?”

“Đợi ta trở về.”

Trong đôi mắt Thương Trì phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ta.

Trông ta thật xinh đẹp.

Hắn cũng là thật thật là buồn nôn quá đi! Nói với ta những lời này làm gì, nói với Lý Thái y đi!

6

Ngày hôm sau khi Thương Trì rời đi, gió mưa dữ dội.

Ban đầu ta vốn không muốn đi tiễn hắn, nhưng cuối cùng vẫn đành phải làm vậy. May mà ta cố gắng lê thân thể chưa khỏi hẳn này, đứng trên lầu thành vẫy tay với hắn.

Còn chưa nói, dáng vẻ hắn mặc áo giáp, đúng thật là rất đẹp trai! Chỉ là nghĩ đến thời điểm hắn và Lý Thái y ở cùng một chỗ, mặt ta đã đỏ bừng.

“Nương nương, người vui vẻ như vậy sao?” Tiểu Thái giám bên cạnh cũng cười ngây ngô.

Đúng vậy, có thể không vui được sao?

Ta còn tặng cho Thương Trì một phần quà thật lớn.

Trong lúc hành quân, nếu Thương Trì bị thương, làm sao có thể không có Thái y chăm sóc đây? Ta đã sai người thu dọn hành lỳ của Lý Thái y ngay trong đêm và đóng gói hắn đưa vào đội quân.

Cuối cùng ta cũng được tự do!

“Chúng ta thắng rồi, Tiểu Huyền Tử!”

Tiểu Huyền Tử hiển nhiên không hiểu được niềm vui của ta.

“Nhanh lên, bưng lên cho ta một bát pho mát đá lạnh!”

Ta chỉ để lại bên người vài cung nữ và Thái giám chăm sóc cho mình. Mặc dù bọn họ lôi kéo, ngăn cản ta mấy bận, nhưng tốt xấu gì cũng không chống lại được ta.

“Nương nương, người đã ăn đến chén thứ mười rồi, không thể ăn thêm nữa. Nếu để Vương gia biết được…”

“Suỵt!” ta ra hiệu im lặng. Vào những lúc như thế này, đừng nhắc tới cái tên làm người khác mất hứng đó nữa.

Bọn họ muốn nói lại thôi, không dám lên tiếng, còn ta lại vui vẻ thưởng thức tiếp.

Cảm giác không có ai quản lý thật sự là rất tuyệt. Đây mới là cuộc sống mà một Thái hậu nên trải qua.

Nhưng ta cũng chỉ vui vẻ được nửa ngày. Nửa đêm hôm đó, ta bị nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao. Lần bệnh này, khiến ta mệt mỏi cả tháng trời.

7

Nghĩ mà xem, trước khi xuyên qua đây, ta đã thông qua bài kiểm tra thể lực cá nhân, cũng coi như đạt tiêu chuẩn của một vận động viên chạy 800 mét. Hiện tại như thế nào mà bị bệnh lại cứ dai dẳng mãi không khỏi cơ chứ.

Một tháng này, tin chiến thắng ở biên cương liên tục báo về. Thư do Thương Trì gửi, ta ném toàn bộ qua một bên. Không thấy coi như không biết.

Cũng trong một tháng này, mặc dù ta bị bệnh nhưng vẫn cố gắng hết sức coi như tận hưởng mọi hoạt động giải trí có sẵn trong cung một lần.

“Tiểu Huyền Tử, không còn gì khác có thể chơi sao?”

Ta chán nản đập nát quả óc chó trước mặt, nỗi oán hận trong lòng hiện rõ trên mặt. Tiểu Huyền Tử sợ hãi nhìn ta một cái, như là sợ bị c.h.é.m mất đầu.

Thôi, làm một tiểu Thái giám khó xử cũng chẳng phải là tác phong của ta. Nhưng có một câu nói rất hay, khi cấp trên có nhu cầu thì cấp dưới sẽ luôn đáp ứng.

Không biết chuyện ta quá mức buồn chán bị ai truyền ra ngoài, thế nên vào một buổi tối, Tiểu Huyền Tử bưng một cái khay phủ vải đi vào.

“Đây là cái gì?” Ta có chút tò mò lên tiếng hỏi.

“Nam Bình Vương tặng cho Thái hậu một phần quà, Thái hậu có muốn xem qua một chút không?”

Nam Bình Vương, ta biết hắn. Một phiên vương nhỏ bé đang tìm mọi cách muốn leo lên. Vốn dĩ ta rất khinh thường đồ vật của hắn, nhưng có lẽ là do tò mò nên ta gật gật đầu.

“Vậy thì xem một chút xem sao.”

Tấm vải lụa đỏ được ta nhẹ nhàng mở ra, trong nháy mắt, hai mắt ta sáng lên. Tiểu Huyền Tử bưng khay, thiếu chút nữa đứng không vững.

“Đây có phải là thẻ bài không?”

“Nương nương, cái này “

“Tiểu Huyền Tử, ta có thể không?” Ta nhìn hắn đầy mong đợi.

“Cái này..”

Hắn cũng không trực tiếp từ chối, điều này nghĩa là gì! Nghĩa là việc Thái hậu muốn nuôi một nam sủng cũng không phải là chuyện gì quá lạ. Được rồi, ta cũng không phải người đầu tiên. Nếu không phải là tiền lệ, thì cũng phải chuyện gì to tát.

Ta biết mà, một Thái hậu trẻ tuổi như ta làm sao có thể mỗi ngày đều chỉ biết ăn ngon không thôi chứ? Nghĩ đến đây, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Vậy phần quà tặng này nương nương có muốn nhận không?”

“Giữ lại.”

Chuyện này còn cần phải do dự sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play