Vừa xuyên qua, ta đã nhặt được món hời, trở thành Thái hậu.

Buổi tối, Thái giám bưng khay thẻ bài màu xanh lá hỏi ta: “Nương nương, đêm nay người muốn chọn ai thị tẩm?”

Không phải chứ, làm Thái hậu còn có thể được hưởng phúc lợi như vậy sao?

Vậy thì ta sẽ không khách sáo nhé: “Xoạch, xoạch, xoạch!”

Ba tấm thẻ bài, ba nam nhân, không nhiều không ít, vừa đủ!

Sắc mặt Thái giám cứng đờ: “Nương nương, người bệnh nặng mới khỏi, thân thể này sợ làchịu không nổi.”

Ta xua xua, vẻ mặt thản nhiên: “Loại khổ cực này, ai gia chịu đựng được.”

Nhưng màn đêm buông xuống, ta không đợi được ba mỹ nam ngoan ngoãn nghe lời kia xuất hiện.

Mà Nhiếp Chính Vương xưa nay vốn luôn không để ta vào mắt, khoác một chiếc áo bào mỏng manh, đẩy cửa bước vào.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Cổ áo hắn mở rộng, nhướng đôi lông mày lên: “Bổn vương muốn đến xem thử, rốt cuộc thân thể nương nương chịu đựng được đến mức nào.”

1

“Nương nương, thân thể người còn chưa hồi phục, không thể ăn những món đồ lạnh như thế này.”

Nhìn thấy miếng pho mát lạnh sắp đưa vào miệng này sẽ bị các cung nữ giật mất, ta vội vàng nhét thìa vào trong miệng. Mặc dù phần còn lại bị cướp đi, nhưng tốt xấu gì cũng được ăn một miếng.

Nhưng ta còn chưa kịp nuốt miếng pho mát kia xuống, một thanh âm rất không đúng lúc vang lên.

“Nhổ ra.”

Không phải người này có bệnh đấy chứ? Ta liếc nhìn người vừa bước vào cửa, vô thức muốn nuốt vào.

“Nếu không nhổ ra, ta sẽ gọi Lý Thái y đến xem thử, xem người có cần châm kim thêm lần nữa hay không.”

Uy hiếp! Đây chính là uy h.i.ế.p trắng trợn!

Có điều hắn vừa dứt lời, các cung nữ đã vội vàng giơ ống nhổ đến trước mặt ta. Miếng pho mát tươi ngon, thơm ngọt, mát lạnh giờ đây đã trở nên đắng ngắt không chịu nổi.

Ta hít sâu một hơi, lại thoáng nhìn qua nam nhân mặt lạnh như băng đứng bên kia.

Thôi được, ta là người co được duỗi được.

“Nương nương, người cũng đừng tức giận, Vương gia cũng chỉ là suy nghĩ cho thân thể của người mà thôi.” Cung nữ ở một bên nói tốt cho Thương Trì.

Ta nhịn không được bĩu môi, làm sao lại có chuyện hắn muốn tốt cho ta được. Rõ ràng là hắn nhằm vào ta, sợ bị ta vạch trần những bí mật đen tối của hắn mà thôi!

Nói đến đây cũng không biết ta xuyên qua đây là may mắn hay là bất hạnh nữa.

Cách đây không lâu, ta vẫn còn là một sinh viên đại học, ngày đêm chăm chỉ vùi đầu hoàn thành luận văn của mình.

Chẳng ai có thể nghĩ tới, chuyện xuyên không này lại có thể rơi xuống trên đầu ta. Vừa xuyên tới, ta vẫn còn được làm Hoàng hậu.

Nghe cung nữ kể lại, ta bị thích khách tập kích, hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ ta còn đang lo lắng bản thân mình sẽ bị ép phải chấp nhận chế độ đa thê chó má kia. Kết quả là sau khi tỉnh lại chưa bao lâu, ta chợt nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ bên ngoài.

“Nương nương, Bệ hạ băng hà rồi “

2

Chỉ trong chớp mắt, ta đã trở thành Thái hậu rồi sao?

Ta nhịn không được muốn phá lên cười, nhưng cơn đau dữ dội ở n.g.ự.c khiến ta phải ôm n.g.ự.c thở dốc.

“Nương nương, người xin đừng đau lòng quá “

Cung nữ bên cạnh đang nhỏ giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ ta, nhưng suy nghĩ của ta đã vô tình trôi xa. Bây giờ chẳng những ta không cần phải viết cái luận văn c.h.ế.t tiệt kia nữa, mà còn trở thành Thái hậu.

Dựa theo những bộ phim cổ trang mà ta xem bao năm qua, với thân phận này, chỉ cần không hành động quái lạ như yêu quái, thì tuyệt đối sẽ là lão đại trong cung!

Chỉ là, trí tưởng tượng thì tràn đầy mà hiện thực thì quá mong manh. Ta đã quên, một nhân vật như vậy thường đi kèm với một khắc tinh.

Khắc tinh của ta, chính là vị Nhiếp Chính Vương lừng lẫy kia, Thương Trì.

Trước kia ta và hắn vốn cũng không thường xuyên gặp mặt nhau. Nhiều nhất cũng chỉ là, mỗi ngày hắn đều đến bẩm báo lại với ta vài nội dung cơ bản của các vấn đề khác nhau. Đơn giản mà nói, ta và hắn chính là Điểu hệ cấp trên cấp dưới nhàm chán nhất có thể.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, lẩm bẩm báo cáo một hồi, ta làm như có điều phải suy nghĩ rồi trầm ngâm gật gật đầu. Thời gian mỗi ngày cứ thế trôi qua.

Khi đó, đôi lúc ta còn cảm thấy tiếc hận, đôi chân mày rậm sắc sảo như vậy, nếu sống ở thời hiện đại cũng được coi là đỉnh lưu, nhưng sinh ra ở thời đại này, chỉ có thể nghiêm khắc giống như một con lừa.

“Không phải chứ, đến bây giờ Nhiếp Chính Vương còn chưa thành thân sao?”

Thời điểm nghe được cung nữ bàn luận đề tài này, ta không khỏi giật mình. Dù sao, trong thời đại này, nam nhân đều là mười mấy tuổi đã thành gia lập thất, Thương Trì kia thoạt nhìn ít nhất cũng phải hai mươi tuổi rồi.

“Nương nương thứ tội, nô tỳ tội đáng muôn chết, không nên chỉ trích Nhiếp Chính Vương như thế.”

Ta còn chưa kịp hỏi ra cái gì, các cung nữ đã nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống. Ta hỏi tiếp, bọn họ cũng chỉ nhắc lại một câu: “Nương nương tha tội.”

Vốn dĩ ta cũng chỉ là hóng chuyện bát quái, Thương Trì vốn không liên Điểu gì đến ta, nên nghe xong chuyện này liền quên đi.

Nhưng chuyện ta ngàn không nên vạn không nên làm chính là vào đêm hôm đó, bất chợt cao hứng đi ra ngoài ngắm trăng, phá hỏng chuyện xấu của Thương Trì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play