“Ngài nói cũng đúng, người người đều sợ ta như sợ hổ dữ, làm sao ta dám yêu cầu xa vời trong cung này có người nguyện cùng ta kết bạn tâm giao chứ?”
Nói đến đây, Thương Trì khẽ thở dài. Mặt mày hắn ủ rủ, kết hợp với một thân áo bào mỏng manh như ẩn như hiện da thịt kia làm ta chợt hiểu được vì sao các vị quân vương cổ đại đều không thể chịu được khi thấy mỹ nhân rơi lệ.
Người đàn ông xinh đẹp này rơi lệ, cũng đang làm cho ta đau lòng không thôi! Ta nhịn không được vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngài cũng không thể nói như vậy được, không phải Lý Thái y.”
Hắn thản nhiên ngẩng đầu lên, ta rất biết điều ngậm miệng lại.
“Vậy thì hay là ta sẽ tổ chức một bữa tiệc thưởng hoa, ngài tới xem thử có vừa mắt ai không?”
Ta cẩn thận thăm dò, thấy sắc mặt hắn không thay đổi nhiều lắm, lúc này mới dám nói tiếp: “Tuổi của ngài cũng đã lớn rồi, nếu ngài thích ai, ta sẽ thay ngài đến cửa cầu thân.”
Ta thật sự đã thay đổi rồi, làm gì có người tốt nào vào một đêm trăng tròn đẹp như vậy khuyên người khác đi xem mắt.
“Đúng là ta có thích một người.”
Vừa nghe những lời này, hai mắt ta không khỏi sáng lên, hấp háy chờ đợi.
“Ngài nói đi, ta sẽ thay ngài làm chủ.”
“Ta thích nữ nhân nhà Anh quốc công.”
Anh Quốc công sao? Ta biết gia tộc này, chính là gia tộc nhà ta.
“Là cô nương nào?”
“Đích nữ phủ Anh quốc công, Thẩm Thanh Hòa.”
Lần này ta thật sự ngây ngẩn cả người, phủ Anh quốc công, ngoài ta ra chẳng nhẽ còn có Thẩm Thanh Hòa thứ hai sao?
11
Bàn tay vừa mới khoát lên vai hắn để an ủi giờ phút này đã biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh môi của hắn đã sát gần bên tai ta, như có như không nhẹ nhàng đụng chạm càng khiến cho tâm thần ta rối loạn.
“Từ nhỏ ta đã phải sống trong đám sài lang*, nương nương có bằng lòng thương hại ta không?”
*(Phiên âm từ chữ Hán 豺狼 (豺, phiên âm là sài, nghĩa là chó sói + 狼, phiên âm là lang, nghĩa cũng là chó sói). Nghĩa đen là loài chó sói.)
Giọng nói trầm khàn này khiến con người ta gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Trước đây, vẻ mặt Thương Trì lúc nào cũng lạnh lùng, thậm chí có người còn ở sau lưng gọi hắn là Ngọc Diện La Sát.
Ta chưa bao giờ thấy một Thương Trì như thế này, làm cho người ta không khỏi cảm động, mất kiểm soát như vậy.
“Thương hại như thế nào?”
Hắn cười nhẹ một tiếng, cuối cùng chạm nhẹ môi lên má ta: “Đương nhiên là như thế này, nương nương có nguyện ý không?”
Hắn không cho ta cơ hội trả lời, như thể sợ ta lên tiếng là sẽ không đồng ý. Thực ra hắn không cần phải lo lắng như vậy. Dù sao thì ta quả thực chịu không nổi sự trêu chọc của hắn. Tốt xấu gì ta cũng là một nữ nhân đã trưởng thành.
Ta vô thức bám lấy cổ hắn, khẽ gọi một tiếng: “Thương Trì?”
Hắn không nhúc nhích. Ta lại đẩy đẩy hắn, nhưng vẫn không có ai trả lời ta. Không phải chứ! Tên khốn này định chơi ta sao?
“Đồ khốn! Cút ngay khỏi đây cho ta!”
Cơn giận tràn ngập trong lòng ta, một loại cảm giác tức giận vì bị nhục nhã trào dâng. Giờ phút này, ta cũng không Điểu tâm hắn là Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời gì nữa, trực tiếp xuống tay tát hắn một cái.
“Nếu không thể được, sao ngươi không nói sớm đi? Giả vờ dây dưa để làm gì? Quả nhiên ở thời đại này, đến cái tuổi này còn chưa thành thân, nếu không phải là Long Dương thì chính là yếu sinh lý!”
Ta vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa mắng chửi không ngừng. Nhưng đột nhiên ta cảm thấy có gì đó không đúng. Con hàng này, sao không cãi lại ta?
Vừa quay đầu lại nhìn, hai chân ta lập tức mềm nhũn.
“Người đâu, truyền Thái y!”
12
Vết thương này.
Ta có chút lo lắng, vừa rồi hắn còn chưa kịp làm chuyện gì, thế mà thắt lưng và bụng hắn chảy đầy m.áu, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người. Một giây trước người này còn đang tràn trề sinh lực, mà vừa rồi giống như đã sắp tắt thở.
“Bẩm Thái hậu nương nương, vết thương do trúng tên của Nhiếp Chính Vương còn chưa khỏi hẳn, lại lặn lội đường xa ngày đêm không nghỉ nên mới bị chảy m.á.u lại.”
Cái này ta biết, hắn bị nhiễm trùng rồi. Lúc Thái y đang băng bó, ta nhìn từ phía xa thấy m.á.u chảy đầm đìa, da thịt sưng tấy.
Hồi cung mà thôi. Hắn cần gì phải gấp gáp như vậy.
“Thái hậu nương nương, Nhiếp Chính Vương bị thương, đêm nay sợ là sẽ sốt cao. Thỉnh nương nương cho vài người nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt qua đó hầu hạ ngài ấy.”
Ta hiểu rõ gật gật đầu, vết thương nhiễm trùng sau đó phát sốt là điều không thể tránh khỏi. Đôi khi, một vết thương nhỏ cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một mạng người.
“Nương nương, cũng không còn sớm nữa, đêm nay nương nương nghỉ ở đâu.”
Ta nhìn thoáng qua nam nhân đang chiếm giữ giường mình, không khỏi thở dài. Coi như hắn có công lao bảo vệ đất nước, nhường chiếc giường này cho hắn vậy.
“Chuyện đêm nay tất cả các ngươi đều ngậm chặt miệng cho ta. Nếu để ta ngày mai nghe được bất kỳ tin đồn nào.”
Làm việc trong cung này đều là những người tinh ý, bất kể là Nhiếp Chính Vương hay là Thái hậu, không phải người nào bọn họ cũng có thể đắc tội nổi. Ta không khỏi thở dài, lúc này mới xuyên qua chưa được bao lâu mà ta đã thành thạo sử dụng nghệ thuật cưỡng bức, dụ dỗ này rồi.