3
Từ khi xuyên qua đến nay, nếu không phải ta nằm trên giường dưỡng bệnh thì chính là đang uống thuốc. Còn phải tranh thủ cơ hội tìm hiểu một chút tính cách ban đầu của thân thể này, tránh bị lộ tẩy.
Tuy nói không cần phải viết luận văn nữa, nhưng cuộc sống như vậy một tháng còn được, kéo dài lâu ngày khiến người ta khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán.
Ta vốn là một người cực kỳ thiếu lãng mạn, nhưng lại hơn nửa đêm chạy ra ngoài ngắm trăng. Có điều lần này, trăng còn chưa được ngắm, ngược lại còn tìm được cho mình một kẻ thù đầy sức mạnh.
Nhắc mới nhớ, ngày hôm đó ánh trăng trong vắt, ta xua tay giải tán người hầu, một mình bước đi trên con đường đá kia, cảm giác buồn bã đến phát khóc.
Bỗng nghe thấy một câu nói: “Vương gia, ta thật lòng hâm mộ ngài!”
Wow! Đây có phải là tình tiết máo tró thường xuất hiện trong phim truyền hình không? Cảnh phía sau sẽ là gì? Một cái yếm uyên ương màu đỏ ư?
Nhưng không đúng, giọng nói tỏ tình vừa rồi là của một nam nhân!
Nói cho cùng, ta cũng là một sinh viên đại học đã đọc qua vô số truyện viết về cảnh tượng này. Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội được tận mắt chứng kiến được! Ta nhẹ nhàng bước chân lại gần, lặng lẽ trốn sau gốc cây.
Dưới ánh trăng, hai thân hình cao lớn tựa sát vào nhau. Một người là Thương Trì Còn người kia là Thái y!
Thái y và Nhiếp Chính Vương! Não ta lập tức tưởng tượng ra một bộ phim b.o.m tấn. Chẳng trách ở cái tuổi này hắn còn chưa thành thân, hóa ra lại có Long Dương* tốt như vậy.
*(Câu thành ngữ “Mê Long Dương” bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái, nhằm chỉ tình yêu cùng giới hay đồng tính luyến ái nam.)
Ta nhịn không được lẩm bẩm trong lòng: “Là nam nhân ngươi nên ôm hắn, hôn hắn, hôn đến khi hắn không thở nổi thì thôi!”
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ta đã bị tóm lấy phía sau gáy.
“Đau, đau quá!” ta kêu lên.
Làm thế nào mà tên nam nhân này có thể nhảy sang đây nhanh thế được?
“Thái hậu nương nương?” Thương Trì có chút do dự mở miệng.
Ta cười mấy tiếng, hơi có vẻ xấu hổ: “Ta. chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Thật trùng hợp gặp được Vương gia và Lý Thái y ở đây. Quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi.”
Càng nói, giọng nói của ta càng nhỏ dần.
Rõ ràng hai người bọn họ mới là người vi phạm cung quy, nhưng sao ta càng nhìn mặt Thương Trì càng cảm thấy ớn lạnh chứ?
Thương Trì, đã có thể củng cố lại triều đình ngay khi lão hoàng đế vừa qua đời và ngồi lên vị trí Nhiếp Chính Vương. Tuyệt đối không chỉ dựa vào thân thế của hắn, mà còn dựa vào tâm địa m.á.u lạnh đầy thủ đoạn kia.
Dù sao đi nữa, ta cũng là Thái hậu, Thương Trì hẳn là sẽ không g.i.ế.c ta đâu nhỉ?
Sau đêm đó, Thương Trì quả thật không g.i.ế.c ta.
Ta là một người rất có ý tứ, mỗi lần chỉ cần Lý Thái y đến khám bệnh cho ta, ta đều tìm mọi cách để lại cho bọn họ một chút không gian riêng tư, chính là vì trông cậy Thương Trì có thể nhớ kỹ tấm lòng của ta một chút.
Ai có ngờ đâu, Lý Thái y thì cảm động đến rơi nước mắt mà nhìn ta, còn Thương Trì lại càng đối xử với ta tệ hơn.
Từ sau đêm hôm đó, hình như ta đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn. Bất luận ta làm gì, hắn cũng luôn tìm lý do giễu cợt ta vài câu.
Không phải chỉ là Long Dương thôi sao? Bị phát hiện cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.
Lý Thái y thì khác, tính tình cởi mở, thẳng thắn vô tư. Nhưng khi nhìn thấy Thương Trì thì đoán được hắn chính là người bị trấn áp phía dưới.
Con người ta ấy mà, những thứ khác có thể không được tốt lắm, nhưng được cái rất là kiên định.
“Nương nương vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Vài ngày sau, ta đã có thể tự động nhìn vào khuôn mặt này của Thương Trì mà tưởng tượng ra hình ảnh hắn và Lý Thái y củi khô lửa cháy.
Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, ta nhịn không được ho nhẹ vài tiếng. Vốn chỉ là muốn che giấu một chút xấu hổ của mình, không ngờ cơn ho lại kéo dài không dứt.
Thương Trì đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về. Vừa đưa nước cho ta, hắn vừa nham hiểm nói: “Thỉnh thoảng nương nương nên ăn thêm một miếng pho mát lạnh, cho khỏi quên mất bộ dáng ho khan khó chịu này.”
Hãy nghe những lời nói này mà xem, thật khó chịu. Có điều bàn tay hắn đưa nước cho ta thật sự rất đẹp mắt, rất thích hợp làm Omega* cao cấp!”
*(Omega là thuật ngữ trong chuyện đam mỹ, chỉ những người yếu đuối, dễ bị bắt nạt và thường phải dựa vào Alpha.)
Sau khi uống vài chén nước, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại.
“Thân thể nương nương thế này, theo ta thấy vẫn nên để Thái y tiếp tục châm cứu, như vậy cũng có thể.”
“Đa tạ Vương gia Điểu tâm! Ai gia đã khỏe lên nhiều lắm rồi!” Ta vội vàng lên tiếng ngắt lời hắn.
Châm cứu rất hữu ích, nhưng ta thật sự rất sợ!
May mắn thay, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của người hầu. Ta ngồi một bên lặng lẽ thưởng trà, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng đứng.
“Chiến sự ở biên cương rất căng thẳng… Lần này còn phải xin Vương gia tự mình …”
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ, nhưng khóe miệng ta bất giác nhếch lên. Nghe xem, Thương Trì sắp đi biên cương rồi!
Một khi hắn vừa đi, ta thật sự trở thành lão đại trong cung. Đến lúc đó đừng nói của ngon vật lạ gì, ta chắc chắn sẽ quậy tung hoàng cung này lên!
“Nương nương đang cười vậy?”