Cả một ngày đầy rắc rối như vậy qua đi, trời cũng sắp sáng, cảnh đẹp mà ta đỏ mắt chờ mong diễn ra, đến cái rắm cũng không thấy đâu.
Ta vốn định sắp xếp ổn thỏa nhân lực canh gác sẽ đi thiên điện nghỉ ngơi. Nhưng vừa lúc ta định rời đi thì ngón tay ta bị người nào đó giữ lại, hắn còn được voi đòi tiên mà cầm lấy tay ta.
Ta muốn kéo tay ra, nhưng không biết người vốn nên hôn mê này rốt cuộc lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Ta ngượng ngùng nhìn Điểuh bốn phía, mấy người hầu cúi đầu càng thấp hơn.
“Ngài vội trở về để hành hạ ta phải không?” Ta tức giận chọc chọc vào má hắn.
13
Ban đầu vốn là ta ngồi ở một bên giường, nhưng sau đó ta thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa. Thấy cơn sốt của hắn đã giảm hẳn, lúc này mới vùi đầu vào góc giường ngủ thiếp đi.
Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy ba mẹ ta. Cũng không biết sau khi ta rời đi, thế giới của bọn họ sẽ như thế nào. Và cả thân thể vốn có của ta, đã c.h.ế.t rồi hay như thế nào.
Khi ta tỉnh lại, xung Điểuh ta mọi thứ đều không thay đổi, ta vẫn là Thái hậu, trước mặt còn có một tên phiền toái.
“Ngài nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Lúc ngủ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, tỉnh dậy rồi lại nhìn chằm chằm vào ta. Ta chưa từng thấy qua một người cổ đại nào cư xử như vậy cả. Nhưng vào giây phút đối diện với cặp mắt kia, ta vẫn có chút hoảng hốt.
Trong mắt hắn là vẻ đau lòng, thương xót. Vì sao chứ?
Đầu ngón tay Thương Trì nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, giọng nói của hắn vẫn hơi khàn khàn: “Ta xin lỗi.”
Lúc này ta mới ý thức được mình đang khóc. Tuy nhiên, dù hắn có xin lỗi vì điều gì đi nữa, thì cũng không phải bởi vì hắn mà ta xuyên tới đây.
“Đêm qua là lỗi của ta, nương nương đừng giận ta.”
Hắn ăn nói khép nép, chẳng lẽ sau khi bị thương, căn bệnh lạnh lùng khó gần của hắn đã được chữa khỏi?
“Tại sao ta phải giận ngài?”
“Giận ta. Đêm qua không thỏa mãn được nương nương, để nương nương phải thiệt thòi rồi. Đợi ta khỏe lại, nhất định sẽ không để nương nương thất vọng. Nương nương đừng đi tìm người khác, được không?”
14
“Cơn sốt cao của Nhiếp Chính Vương đã hạ đáng kể, nhưng sao mặt ngài càng ngày càng đỏ vậy nhỉ?” Lão Thái y vuốt râu, tràn đầy nghi hoặc tự hỏi.
Có thể không đỏ được sao? Một cái tát bên má trái là ta đánh tối hôm qua và một cái tát bên má phải là ta vừa mới đánh hồi nãy. Ai bảo hắn dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy? Hiện tại thì tốt rồi, một trái một phải, cân bằng đối xứng, rất vừa mắt.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
“Ngài …vẫn ổn chứ?”
“Không ổn.”
Thương Trì xụ mặt, khóe miệng hơi trễ xuống. Ta sợ nhất bộ dạng này của hắn.
“Cái kia… ta cũng không phải là cố ý, không phải do ngài trước đó buông lời trêu ghẹo ta hay sao?
“Buông lời trêu ghẹo ư?”
“Ngài chính là đồ lưu manh!”
Nói xong những lời này, ta lại có chút hối hận. Tại sao ta lại nhanh mồm nhanh miệng mà mắng hắn như vậy chứ?
Ta cười giả vờ nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao ngài không để ý thân thể đang bị thương mà vội vàng chạy về thế? Mọi việc trong cung đều ổn thỏa, ngài gắng sức quá nên mới khiến vết thương bị nhiễm trùng.”
“Nếu ta không vội trở về, sợ là hôm nay Thái hậu nương nương còn không dậy nổi khỏi giường.”
Hắn hình dung ra ta đói khát lâu ngày không nhịn nổi như thế nào mà dám thốt ra những lời như vậy chứ? Ánh mắt Thương Trì lướt qua mặt ta, hỏi một câu: “Nương nương đã đọc hết thư ta gửi cho nương nương chưa?”
“Đọc rồi! Tất nhiên là đọc hết rồi!”
Ta làm như thật gật đầu, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, hắn không có việc gì làm hay sao mà lại nhắc tới chuyện này.
“Vậy nương nương nghĩ như thế nào?”
Nghĩ gì chứ? Ta nào biết hắn hỏi cái gì?
“Được không?” Ta ngập ngừng trả lời, cứ ứng phó trước rồi tính sau vậy.
“Nương nương nói có thật không?” Thương Trì tiến đến trước mặt ta, lông mày không kiềm chế được mà nhướng lên. Chẳng nhẽ còn sợ ta gạt hắn hay sao?
Hắn khẽ nhếch khóe miệng, hơi thở phả ra làm cho ta không khỏi run lên.
“Vậy ta đợi nương nương gả cho ta?”
Không phải chứ, tên thối tha này lại muốn biến ta thành Yêu Hậu ư!
15
“Có phải đầu óc của ngài bị hỏng rồi không? Nhiếp Chính Vương, ngài có dự định gì sao? Nếu ngài cần ta phối hợp làm gì, ta nhất định sẽ không từ chối.”
Ngoại trừ lý do này, ta thực sự không thể nghĩ ra được lý do gì mà hắn làm như vậy, cũng không thể nào là bởi vì thích ta được chứ?
Dường như hắn đoán được suy nghĩ của ta, một giây sau hắn liền nói ra những lời khiến ta kinh ngạc: “Ta rất thích nương nương.”
Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Biểu hiện của nương nương như vậy, có phải là muốn đổi ý?”
Lúc trước ta cũng không hề biết những lá thư kia đều viết về chuyện cầu hôn. Ta cắn răng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Có phải ngài cảm thấy ta và những nữ nhân khác không giống nhau?”
Thấy hắn gật đầu, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác thất vọng không thể giải thích được. Nhưng tại thời điểm này, ta thực sự không còn tâm trí để suy nghĩ về nguồn gốc của cảm xúc khác thường này.