Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta một lát, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: “Nương nương, vừa rồi thần mới dặn nương nương nói chuyện nên thoải mái, thẳng thắn. Nương nương có thể đừng làm ra vẻ có lỗi với thần nữa được không?”
Ta sờ lên mặt mình, thì thào lẩm bẩm: “Rõ ràng như vậy sao?”
Lý Thái y gật đầu thật mạnh.
Ta xua tay, cũng không Điểu tâm: “Không nói chuyện này, ngươi không thích Nhiếp Chính Vương nữa sao?”
Nói đến chuyện này, hắn ngược lại rất hăng hái: “Nam nhân trong thiên hạ này nhiều biết bao nhiêu, ngài ấy không thích thần, thần cũng không nhất định cứ phải theo đuổi ngài ấy không buông.”
“Theo đuổi cũng theo đuổi rồi, không hổ thẹn với tình cảm mình là được.”
Sự dũng cảm này thật đáng kính nể, đúng là tính cách của một người đàn ông dám sống vì chính mình trong thời đại phong kiến này.
“Có điều nương nương, thần có một chuyện, không biết có thể hỏi hay không?”
Giọng điệu này khiến ta không khỏi nâng cao cảnh giác. Ngoại trừ lần đầu gặp nhau, dường như rất ít khi hắn nói chuyện với ta bằng giọng điệu kính cẩn như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT