8

Ta muốn được làm một Thái hậu nhàn nhã hưởng thụ, nhưng không ngờ còn có thể được hưởng đãi ngộ hoang dã đến như vậy!

“Vậy tối nay, nương nương người có muốn.”

“Xoạch, xoạch, xoạch!” Tiểu Huyền Tử còn chưa nói dứt lời, ta đã trực tiếp lật ba tấm thẻ bài.

“Hôm nay, cứ thử trước như vậy đi đã.”

Tiểu Huyền Tử ngây ngốc đứng ở đó, một lúc lâu mới khó xử mở miệng nói: “Nương nương, nương nương vừa mới khỏi bệnh được vài hôm, nô tài sợ rằng thân thể người không chịu đựng được.”

Ta xua xua tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Loại khổ cực này, ai gia chịu đựng được.”

Mấy nam sủng nhỏ bé này, ta chơi được!

Thấy sắc trời dần tối, ta không nhịn được hưng phấn hết cả người. Sói nhỏ? Cún con? Cơ bụng tám múi? Bắp tay vạm vỡ?

Đây mới chính là cuộc sống đích thực mà một Thái hậu nên tận hưởng!

Nhưng khi màn đêm dần dần đen kịt, ta chờ trái chờ phải cũng không thấy một bóng người. Không được! Chất lượng phục vụ thế này không ổn chút nào!

“Tiểu Huyền Tử…”

“Két két…” Cánh cửa bị đẩy ra.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ta choáng váng đến c.h.ế.t lặng. Thương Trì, Thương Trì khoác áo lụa mỏng?

Đây có đúng là Nhiếp Chính Vương nổi tiếng không? Lý Thái y có thành công theo đuổi thê tử hay không? Muộn thế này rồi họ Thương kia còn đến đây làm gì? Huống hồ, không phải bây giờ hắn đáng ra phải đang chinh chiến ngoài sa trường hay sao?

Việc này phát sinh quá đột ngột làm cho đầu óc ta đều trở nên mơ hồ.

“Sao ngài lại ở đây?” Theo bản năng, ta không khỏi thốt ra mấy lời này.

Cổ áo Thương Trì mở rộng, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cười khẽ một tiếng: “Bổn vương muốn đến xem xem, thân thể nương nương có thể chịu đựng được đến mức nào?”

9

Lúc hắn nói ra những lời này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, vui vẻ. Nhưng không hiểu tại sao, hắn càng cười vui vẻ, trong lòng ta lại càng rét lạnh. Bộ dáng này của hắn trông thật đáng sợ.

“Ngài, ngài đừng tới đây.”

Sau khi ta nói xong câu này, vẻ mặt của hắn trở nên xanh mét, trông càng dọa người.

“Thái hậu nương nương sợ ta sao?”

Ta có thể không sợ ư? Bộ dạng của hắn, giống như đang muốn ăn thịt ta.

“Ngài đừng nói bừa. Tâm ý của ai gia sao có thể để ngài phỏng đoán?” Ta cao giọng, mặc dù có chút chột dạ nhưng vẫn bày ra bộ dáng của một Thái hậu uy quyền. Nhưng hiển nhiên, chút khí thế này của ta không có tác dụng uy h.i.ế.p gì.

“Vậy tâm ý của Thái hậu nương nương là gì? Là muốn gọi ba nam sủng đến hầu hạ sao? Hay là.tâm ý của Thái hậu là muốn tác thành cho ta và Lý Thái y kia?”

Sắc mặt ta cứng đờ, có chút do dự: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Hừ.” Hắn giống như bị chọc giận, nở nụ cười.

Có điều, từ khi nào hắn đã tiến lại gần ta như vậy? Gần đến mức, ta có thể nhìn rõ da thịt ẩn hiện dưới lớp áo mỏng của hắn.

Trông nó vừa trắng lại vừa mềm, làm ta không nhịn được muốn chọc một cái. Tốt xấu gì ta cũng là Thái hậu đương triều, chọc hắn một cái chắc hắn cũng không đến mức g.i.ế.c ta đâu nhỉ.

“Ta thích nữ nhân.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Giọng nói gần trong gang tấc đánh thức ta tỉnh táo lại. Hẳn là hắn không đến mức g.i.ế.c ta đâu, nhưng chắc chắn sẽ không để cho ta yên. Nghĩ đến những khó khăn không tránh khỏi thời gian tới, ta đột nhiên run rẩy, kéo xa khoảng cách với hắn.

“Ngài thích nữ nhân thì là nữ nhân, làm sao cứ phải sát vào ta như vậy làm gì?”

Ta muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng quai hàm đột nhiên cứng lại.

“Thái hậu nương nương có biết ta thích nữ nhân như thế nào không?”

Khuôn mặt hắn gần như dán sát vào ta, gần đến mức thậm chí ta có thể đếm được cả lông mi của hắn. Đùa sao, hắn thích nữ nhân như thế nào làm sao ta biết được? Chẳng nhẽ Nhiếp Chính Vương và Thái hậu có thể thân thiết nhau như vậy sao?

Hương trúc thanh tao trên người hắn từng chút từng chút một chui vào mũi ta, từ khi nào mà hương trúc lại có thể quyến rũ đến như vậy?

Có lẽ là do đêm nay hắn đã uống quá nhiều rượu, hiện tại có vẻ say, hai má không khỏi đỏ bừng.

“Ta không biết.”

“Vậy nương nương thích nam nhân như thế nào?”

Giọng nói của hắn có vài phần mê hoặc lòng người. Rõ ràng ta nên duy trì cảnh giác với hắn, nhưng suy nghĩ lại không khỏi bị hắn dẫn dắt đi.

“Ta thích nam nhân đẹp trai, tuấn tú.”

Một tiếng cười nhẹ tràn ra từ trong cổ họng hắn, nốt ruồi trên mặt dường như cũng đang cười.

“Vậy ta thì sao? Nương nương đã từng gặp qua người nào tuấn tú hơn ta chưa? Nương nương, thích người như ta vậy sao?”

10

Lần này thì hay rồi, chắc là ta cũng say quá, say đến mức thần trí mơ hồ. Thương Trì đây là đang tự tiến cử sao?

“Ta thích… À, không thích!”

Trước khi bị hắn mê hoặc, lý trí của ta cuối cùng cũng đã quay trở lại. Ở thời đại này, nếu ta muốn nuôi riêng vài nam sủng thì còn có thể. Nhưng nếu ta có liên Điểu gì đến Thương Trì, chắc chắn những lão già cổ hủ trên triều kia sẽ gắn cho ta cái danh “Yêu Hậu”.

“Không thích ư? Tại sao?” Hắn cau mày, khó hiểu nhìn ta.

Ta bị bộ dáng này của hắn làm cho tức cười: “Ngài là bánh trái thơm ngon gì mà nghĩ người bên ngoài đều sẽ thích ngài.”

Thật sự là không ngờ, thời cổ đại này mà còn có nam nhân tự luyến như vậy.  Mặc dù nói như thế, nhưng tầm mắt ta lại không ngừng chạy từ vạt áo rộng mở kia trượt xuống dưới.

“Ực ực” Ta theo bản năng nuốt nước bọt. Anh chàng này quả thật có chút vốn liếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play