Thông tin truyện

Thế Sự Vô Lường Chỉ Cầu Bình An

“Có An Bình ở đây! Cô Ba không phải lo!" 

Từng là chàng thiếu niên mặt mày đen nhẻm, ngại ngùng khi đối diện với nàng. Lúc này đã trở thành một thanh niên tài tuấn, là Đệ Nhất Tướng của quân khởi nghĩa Thống Nhất. Y đứng trước mặt nàng, trên mặt lúng phún râu và vệt máu chưa kịp khô. Bàn tay dài siết chặt tay nàng, ánh mắt vẫn sáng rỡ như sao trời nhưng lúc này lại ngậm lấy một nỗi bi ai không rõ. Nghiêm túc nói từng chữ một, từng chữ, từng chữ như đánh vào lòng nàng. 

“Thỏ chết chó vào nồi, chim hết cung diệt.” 

Nàng không tin vào tai mình, sững sờ nắm chặt tay An Bình. Giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, nhưng thân thể lại như bị rút đi sức lực mà lảo đảo. 

An Bình cảnh giác nhìn ngó xung quanh một cái, tay y nắm chặt cánh tay nàng, mặt cho nàng gần như là quỳ trên đất mà đỡ. 

Bi phẫn, tức giận khiến người nàng run lên bần bật. Nước mắt không kiềm được chảy ra khỏi hốc mắt…

Bịch… Bịch… tiếng bước chân nặng nề vọt từ vườn hoa bên cạnh tiến về phía này, gần như là sát bên tai. 

“Đồ đàn bà trơ trẽn, cô nói cô yêu ta. Nhưng cô lại không chịu đi theo ta, vậy thì cô cứ ở lại đây chờ chết đi!” An Bình đỏ mắt nhìn thiếu nữ, quát lớn. 

An Bình mạnh mẽ kéo tay nàng ra khỏi tay mình, sau đó dứt khoát ném nàng vào bãi cỏ. Cuối cùng chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng bỏ đi… 

Haha… 

Nàng nằm bò trên đất, cảm nhận mặt đất đang toả ra từng cơn lạnh buốt thấu xương. Thật lạnh lẽo, cha anh nàng vì cái vì mà phải nằm bên dưới ba tấc đất này… 

Nực cười…

Nàng cười nhưng hai mắt đẫm lệ, hận… một nỗi hận đang cháy trong lòng nàng, như than hòn đá tảng.

Nặng nề mà cháy bỏng…