Thế Sự Vô Lường Chỉ Cầu Bình An

Chương 3: Quân thù trước mặt


3 tháng


Lê Ánh Tuyết nhướng mày khi nhìn thấy đôi tai đỏ rần của chàng thiếu niên, nếu là ngày thường cô sẽ không ngần ngại mà trêu chọc một xíu. Nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng đó, vừa rồi khi nhìn thấy ông cha của mình máu me bê bết được kiệu vào phòng. Nhìn thấy vết thương dài ngoằng, sâu hoắm trên người cha, anh cả thì chạy theo sau với cái chân lết xếch. Cô thật sự chịu không được khi nhìn thấy phương pháp trị thương của quân y, rửa vết thương bằng rượu, khâu lại bằng sợi đay không có một chút thuốc giảm đau hay thuốc tê. Dù đã từng nhìn thấy những vết thương còn khủng khiếp hơn vậy gấp nhiều lần, nhưng nhìn người dưng bị thương và người nhà mình bị thương thì sao mà giống nhau được. Đó là lí do Lê Ánh Tuyết bỏ lại ông cha đang hôn mê vì mất máu mà chạy đi, lúc này cô mới thấy hối hận vì hành động của mình.

Cô thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc, cô dùng ống tay áo lau nước mũi một cái. "Quay về thôi!" 

Nói xong liền quay đầu đi về hướng vừa đi qua, khu rừng này cô đã đi từ khi mới bốn tuổi. Cộng thêm trí tuệ của một linh hồn hơn hai mươi, sao có thể đi lạc, dù trời có tối hơn nữa cô cũng có thể tự tin một mình quay về. 

"Cô ba! Coi chừng!" Tiếng tiểu tướng An Bình vang lên hoảng hốt. Lê Ánh Tuyết lúc này cũng cảm nhận được chuyện chẳng lành nhưng hơi muộn rồi. 

Không biết con hổ này đã phục sẵn trong lùm cây bên hông từ lúc nào mà lại có thể đột ngột nhảy bổ ra như vậy. Lê Ánh Tuyết phản ứng nhanh nhẹn lùi lại phía sau, nhưng cũng chẳng nhanh bằng người đã xông pha trên trận mạc tiểu tướng An Bình. Chàng thiếu niên nhanh như cắt rút đao ra khỏi vỏ, lấy thế thủ thành công, thanh đao được mài sáng bóng đâm về phía bụng con hổ. 

Con hổ đang trong thế tấn công không kịp phòng ngự bị trúng một đao của tiểu tướng An Bình, lưỡi đao xuyên qua da thịt con hổ thẳng qua tới lưng nó. Nhưng vuốt hổ cũng kịp cắm phập vào ngực của chàng thiếu niên, cú bổ nhào mạnh khiến tiểu tướng An Bình ngã về phía sau. 

Sau lưng là Lê Ánh Tuyết còn chưa vững bước chân lại bị sức nặng của một thiếu niên sắp trưởng thành và một con hổ đã trưởng thành đè tới. Đương nhiên chẳng thể nào đỡ nổi, trong đêm tối chỉ nghe thấy tiếng hổ gầm đau đớn và tiếng xào xạc náo động không gian yên tĩnh. 

Hai người một hổ lăn xuống sườn đồi, không biết là tiểu tướng An Bình có mọc mắt ở sau đầu hay không. Nhưng lại có thể nhìn thấy Lê Ánh Tuyết đang chới với sau lưng mình, phản xạ nhanh nhạy buông đao trong tay ra. Trước khi ngã xuống sườn đã kịp trở mình quay lại ôm lấy cơ thể Lê Ánh Tuyết vào lòng che chở lại. 

Trời đất đảo điên, thiên hạ quay cuồng. 

Chừng nửa phút sau, Lê Ánh Tuyết nghe một tiếng 'hự' nặng nề bên tai và tiếng va chạm giữa cơ thể người, lá khô trên đất và gốc cây. À còn có tiếng gầm thảm thiết của một con hổ trưởng thành nữa…

Mẹ kiếp! Sao mới đi một chút đã tới sườn dốc rồi... Lê Ánh Tuyết cắn răng mắng thầm trong bụng. May mà con dốc này là dốc thoải, lại không cao nên dù có ngã xuống cũng chẳng sao, ngoại trừ đầu óc có hơi chóng mặt say sẩm một xíu. 

"An Bình! Anh không sao chứ?" Lê Ánh Tuyết ngồi dậy từ trên mặt đất, cô sờ vào mặt chàng thiếu niên hỏi. 

"Không sao. Cô ba có bị... gì... thương không?" Giọng chàng thiếu niên có hơi hụt hơi một chút, nhưng vẫn trả lời nhanh gọn, còn không quên lo lắng cho Lê Ánh Tuyết. Có lẽ là lưng thiếu niên bị đập trúng tảng đá hay gốc cây nhô ra trên mặt đất, vì đau nên hơi thở có chút hỗn loạn.

"Không bị gì!" Cô nén cảm giác đau rát trên mặt lại, trả lời ngắn gọn. Cũng chẳng quan tâm gì đến hai cánh tay đang hết sức ngăn mình lại. Mở bung áo giáp trước ngực của thiếu niên ra, sờ soạn lung tung bên trong kiểm tra. Lồng ngực thiếu niên nóng hổi, ẩm ướt, Lê Ánh Tuyết giật mình lấy tay ra, dưới ánh trăng mờ mờ nhìn thấy tay mình trắng sạch. May mà sau lớp áo giáp còn có một tấm hộ tâm, vậy nên móng vuốt của con hổ có sắc bén thế nào cũng không thể xuyên qua được. 

Gào... Tiếng con hổ vang lên một lần nữa đầy phẫn nộ. 

Lê Ánh Tuyết đứng bật dậy, rút thanh đao bên hông mình ra. Thân là một người trưởng thành trong thân xác một cô bé mười bốn tuổi, cô đâu có ngu đâu mà tay không đi vào rừng. Cô híp mắt lại nhìn về phía tiếng gầm, Chúa Tể Sơn Lâm quả nhiên là Chúa Tể. Dù cho có bị thương nặng cũng vẫn giữ được tư thế oai hùng của mình, không hề e sợ cái chết. 

Lê Ánh Tuyết đứng chắn trước mặt tiểu tướng An Bình, ánh mắt không hề nao núng sợ sệt. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô lên rừng đi săn hay gặp thú dữ. Chúa Tể Sơn Lâm dù có sức sống mãnh liệt đi nữa thì cũng có giới hạn, huống chi một đao vừa rồi của An Bình cũng khiến nó mất nửa cái mạng. 

Sau hai ba tiếng gầm gừ, trừng mắt nhìn nhau, con hổ cuối đầu nhìn xuống bụng mình, thanh đao sắc bén vẫn còn cắm trên bụng nó. Chuôi đao bằng vàng sáng choang trên bụng như đang chế giễu thất bại của nó. Đã âm thầm phụ kích đánh lén thì thôi đi, còn để thua nữa mới nhục chứ. Ánh mắt con hổ nhìn về phía hai con người trước mặt đầy giận dữ, mặc kệ thanh đao vẫn còn cắm trên bụng mình, một lần nữa tấn công về phía trước. 

Móng vuốt sắc bén xoè ra hết cỡ như thể muốn nói; Mối nhục này ông Hổ ta phải trả lại vậy!

Lê Ánh Tuyết bình tĩnh thủ thế, không thể đâm trực diện như tiểu tướng An Bình được, vì cô không có áo giáp cũng chẳng có giáp hộ tâm. Nếu cũng bị chọc mấy lỗ như trên áo giáp của tiểu tướng An Bình có lẽ ngực của cổ sẽ bị xé nát, vì vậy... Khi móng vuốt của con hổ chỉ cách mình một thước, cô khụy gối xuống, hai tay nắm chặt đao của mình. Dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ dùng mặt đao tát vào đầu con hổ, đánh nó văng qua một bên. 

Con hổ bị đánh bật qua, nhưng kẻ săn mồi thường có phản ứng nhanh nhẹn, nó nhịn đau lắc lắc cái đầu rồi mượn lực từ thân cây gần bên cạnh tiểu tướng An Bình. Nhẹ nhàng trở đầu lại tấn công về phía Lê Ánh Tuyết, động tác nhanh nhẹn thuần thục của kẻ săn mồi lão luyện khiến cô không kịp trở mình. 

Lê Ánh Tuyết chỉ kịp đưa đao lên chắn trước ngực mình rồi bị con hổ đẩy ngã xuống đất. Lưng cô hình như đập vào một hòn đá rồi, cơn đau ở giữa cột sống suýt chút nữa khiến cô buông đao ra. Cả người con hổ vồ lên người Lê Ánh Tuyết, hai chân trước của nó ghì trên lưỡi đao, con hổ gào vào mặt cô. Mùi hôi tanh của máu xộc vào mắt và mũi cô, Lê Ánh Tuyết nghiêng đầu qua một bên tránh né. Lúc này chợt có ánh sáng loé lên, cô buông một tay ra khỏi lưỡi đao, sức lực một cánh tay không thể chống đỡ được sức nặng mà con hổ ép xuống. Cô chỉ cảm thấy trên cổ mình có một thứ sắc lạnh đang kề sát, dù vậy cô vẫn nhanh nhẹn luồng tay mình xuống bụng con hổ. Nắm lấy cán đao vàng lồi lõm của tiểu tướng An Bình, dùng hết sức đâm thật mạnh vào người con hổ. Con hổ đau đớn rống lên, trước khi nó kịp hạ xuống bộ vuốt nặng nề của mình vào mặt cô. 

Thì có một cánh tay mạnh mẽ như gọng kìm đã kịp thời kẹp chặt đầu con hổ lại kéo lên trên, vậy nên cái tát của con hổ chỉ vừa xẹt qua cằm và cổ Lê Ánh Tuyết một chút thôi. Ngay lúc này, cổ của con hổ lộ ra ngay trước mắt cô, điểm yếu chí mạng của nó đã lộ, bây giờ không ra tay thì còn chờ khi nào nữa. Cô túm lấy nhúm lông mao trên cổ con hổ kéo xuống, lưỡi đao kề vào cổ nó cắt lên, nhưng do tiểu tướng An Bình kéo cổ con hổ lên quá cao. Tay Lê Ánh Tuyết lại ngắn không với tới nên chỉ có thể cắt một đường nông trên cổ con hổ. 

Nhận thấy bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, con hổ càng vùng vẫy dữ hơn. Lê Ánh Tuyết cắn răng nhịn cơn đau trên lưng lại, đang định dùng sức ở eo ngồi dậy thì có một bàn tay to lớn đã nắm lấy tay cô.

Máu tươi tanh nồng theo vết cắt sâu trên cổ con hổ chảy xuống, rơi cả lên mặt và cổ Lê Ánh Tuyết. Cảm nhận được vị mặn tanh trong miệng, cô cảm thấy bản thân chỉ muốn nôn thôi, nhưng cuống họng lại không nghe theo sự điều khiển của mình mà nuốt xuống. Ngước mắt lên nhìn một cái, thiếu niên trước mặt cô lạnh lùng, khí tức sát phạt trên người nào có phải thiếu niên ngây ngô đâu. Lực đạo trên tay thiếu niên ngày một lớn hơn, dưới sức ép lớn, máu của con hổ bắn cả lên mặt thiếu niên. Nhưng ánh mắt thiếu niên chẳng có chút gì xao động, biểu cảm trên mặt lại càng tăng thêm phần tàn ác. 

Thấy con hổ đã ngừng co giật, tiểu tướng An Bình mới đá con hổ qua một bên, ngồi thụp xuống bên cạnh đỡ Lê Ánh Tuyết dậy. Lo lắng, gấp gáp đến nỗi quên dùng cả kính ngữ: "Thái Diễm..." Nhưng chỉ vừa thốt ra được cái tên của cô liền kịp thời sửa lại. 

"Cô ba! Cô không sao chứ?" Động tác của chàng thiếu niên chỉ dựng lại ở mức vỗ lên lưng cô, giúp cho cô thở đều hơn. 

Cảm giác nơi cổ vẫn còn mát lạnh, cô nhịn không được đưa tay lên sờ sờ cổ mình. Giọng lạc đi trả lời tiểu tướng An Bình. "Tôi không sao? Còn anh?" Lê Ánh Tuyết dùng ống tay áo lau mặt. Cảm giác nhơ nhớp trên mặt thật sự rất khó chịu, nhưng chẳng còn cách nào, cô biết xung quanh chẳng có một dòng suối nào cả. 

"Tôi không sao? Cô còn có thể đi được không?" Tiểu tướng An Bình muốn đỡ cô dậy, nên hơi dùng sức, có lẽ chạm vào vết thương nên mặt thiếu niên hơi co rút. 

Nhìn thấy chân mày chàng thiếu niên nhăn lại, Lê Ánh Tuyết biết anh ta đang nói dối, đang đứng lên giữa chừng thì không đứng dậy nữa. Cô nhìn xung quanh, động tĩnh lúc nãy nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, e là cũng chẳng có con thú hoang nào dám tới gần đây. Dù sao đây cũng là nơi gần con người sinh sống, con hổ vừa rồi có lẽ là đi lạc nên mới lên tới đây. 

"Tôi không đi được! Lưng lúc nãy vừa ngã xuống cũng đập trúng đá, bây giờ đau quá. Anh đốt lửa đi, hôm nay ngủ lại đây, đợi trời sáng hẳn quay về." Lê Ánh Tuyết nói thật, dù cho tên tiểu tướng An Bình này có mình đồng da sắt, nhịn đau giỏi đi nữa. Thì Lê Ánh Tuyết cô không có được như vậy đâu, trải qua một trận đấu kịch liệt, cả người cô bây giờ thiệt sự là ê ẩm. 

Tiểu tướng An Bình lúc đầu vốn không chịu, đang định đưa lưng cho thiếu nữ trèo lên để mình cõng về. Nhưng giọng điệu thiếu nữ nghe như đang nũng nịu, làm cho lòng chàng thiếu niên hơi cuộn trào, dẫu biết vậy là không hay. Nhưng tay chân bất giác lại không tự chủ được mà đi xung quanh tìm nhánh cây khô. Hoàn toàn bỏ quên lời dặn của cậu cả Nguyên Văn ra tận xa tít mù mây…

Lê Ánh Tuyết nhìn thiếu niên ngoan ngoãn thật thà đi tìm cành cây nhóm lửa một hồi, không biết đang suy nghĩ gì. Chốc lác sau mới đứng dậy, vừa đứng dậy liền phát giác cái lưng của mình đau thiệt, bây giờ mới kịp để ý tới. 

Đi một vòng thì tìm được một chỗ khá khô ráo bằng phẳng có thể tạm nghỉ lưng được, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống thì phía sau lưng tiểu tướng An Bình đột ngột tới gần. "Cô ba chờ một chút." Nói xong cũng chẳng chờ Lê Ánh Tuyết phản ứng đã vượt lên trước một bước. Đưa tay lên tháo cái áo choàng rách rưới sau lưng mình xuống trải lên mặt đất đầy lá khô, sau khi đã trải phẳng thì mới gật đầu nói: "Cô ba có thể ngồi được rồi!" 

"Cảm ơn!" Lê Ánh Tuyết gật đầu cảm động nói. Rồi ngồi lên tấm áo choàng đỏ sẫm đầy vết rách do giáo mác làm thủng. 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play