Thế Sự Vô Lường Chỉ Cầu Bình An

Chương 9:


2 tháng


Đến gần rạng sáng, Thái Diễm đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng sột soạt, hít hà bên cạnh. Lúc này, cô bừng tỉnh ngay tức khắc, sống lưng cô toát hết mồ hôi lạnh, sợ tới mức không dám cử động. Tiếng hít hà, lục sục càng tới gần, Thái Diễm càng căng thẳng hơn nữa, cô đặt tay lên chuôi gươm, sau hai ba cái thở sâu lấy can đảm. 
Thái Diễm liền trở người lật mình lại chém về khoảng không phía sau lưng mình. Chỉ nghe thấy mấy tiếng 'ẳng' rồi âm thanh xa dần Thái Diễm mới thở phào một hơi. May mà... chỉ là một con chó…
Nhưng Thái Diễm cũng chẳng dám ở lại ngủ nữa, trời vẫn còn chưa sáng hẳn mà cô đã đi rồi. Nhờ vậy, khi cổng thành Công Ban đang hiện dần ra trước mắt cô thì trời vẫn còn sớm. Khi đi ngang qua một tiệm cầm đồ, Thái Diễm mới chợt tỉnh... 
Cô vốn chẳng cần hì hục chặt vàng làm gì mà có thể đem những món trang sức ấy đi cầm chẳng phải tiện hơn hay sao. Đến khi Thái Diễm đem toàn bộ trang sức đổi được thành tiền thì cô càng cảm thấy mình ngu ngốc hơn. Những món trang sức mà ông cha cho cô đều là đồ mà Hoàng Đế ban thưởng, bên trên có con dấu nhỏ đánh dấu đồ của Hoàng thất. Mỗi một cái đều có giá trên trời, vậy mà hôm qua lại bị cô chặt thành những khúc lẳn nhẳn hết. 
Nhìn những đồng xu chẳng ít cũng chẳng nhiều trong tay mình, lòng Thái Diễm đau như xé ruột xé gan. Hôm qua sao mình lại không nhớ tới chuyện này chứ... Cũng may là còn có đôi bông tai lục bích mà hôm qua cô quên tháo xuống, cô không dám đem nó bán đi. Vì nó chính là thứ duy nhất giúp cô chứng minh thân phận mình là con gái của ông cha. 
Sau khi có tiền cô liền hỏi chỗ đi thầy thuốc, phải bốc thuốc cho cái chân đau này cùng với vết thương trên cổ. Không thể mang thương tật như vầy mà lên đường đi Kinh Thành được, thứ nhất trên đường đâu chỉ có mỗi chó hoang thôi đâu. Thứ hai là cái chân này sau một ngày lang thang thì đang kháng nghị đau đớn kịch liệt.
Nghe thầy lang nói chân cô muốn lành lại cần phải mất tới bốn ngày, ngay sau khi vừa rời khỏi nhà thầy lang, Thái Diễm tức thì liền tức sôi máu chửi Lưu Hạo ở giữa đường. 
"Đồ khốn kiếp không bằng cầm thú! Đến đàn bà con gái mà cũng không tha! Bà đây nguyền rủa ngươi chết không có chỗ chôn!" 
Giữa đường có không ít người đi qua đều ngừng lại khi nghe thấy tiếng chửi thề. Thái Diễm giật mình, vội vàng kéo cái chân đau lẩn đi mất. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play