Chồng Sắp Cưới Của Tôi Ngoại Tình Rồi
Chồng Sắp Cưới Của Tôi Ngoại Tình Rồi
Trọn Bộ 1 tháng Hoàn
96 chương
1894 22006
12345
Đánh giá: 4.3/5 từ 15 nhận xét
Kính Cận • Trọn BộHoàn

Tên truyện: Chồng Sắp Cưới Của Tôi Ngoại Tình Rồi

Hán Việt: Vị hôn phu xuất quỹ liễu

Tác giả: Tứ Nghi

Raw: Tấn Giang

Editor: Gà Trùm Chuồng

Beta: Gà Đệ


[Chồng sắp cưới là người theo đuổi lại vợ nhưng không còn kịp. Nam chính là người thận trọng từng bước một, nhặt của hời được một bình mật đường.]

Mạnh Duy Ninh có một người chồng sắp cưới. Anh ta có tiền, đẹp trai, nhưng lại phong lưu đa tình.

Bởi vì mấy năm trước được cứu giúp, cô rung động. Cho dù sau này vì anh ta vô tâm mà dần dần chết tâm nhưng vẫn chưa từng từ bỏ suy nghĩ muốn kết hôn, sinh con với anh ta.

Trong một buổi gặp mặt, chồng sắp cưới giới thiệu cô với một người anh em mới quen, nghe nói là con trai của gia đình giàu có số một nào đó mới tìm lại được, tên là Phục Minh.

Người ấy khách khí chào hỏi cô, sau đó chẳng biết là cố ý hay vô tình mà xuất hiện trước mặt cô, đối với cô hỏi han ân cần, như là đưa than ngày tuyết.

Mạnh Duy Ninh chưa từng có tâm tư khác với anh, nhưng chuyện xảy ra vào đêm trước ngày cưới của cô đã làm thay đổi mọi thứ.

Cuối cùng cũng bàn tới chuyện cưới hỏi, Mạnh Duy Ninh tỉ mỉ trang trí phòng tân hôn. Nhưng vào đêm trước ngày cưới, cô lại ngoài ý muốn đẩy cánh cửa phòng tân hôn ra, nhìn thấy hình ảnh chồng sắp cưới đang triền miên cùng tình nhân của anh ta.

Mạnh Duy Ninh không khóc cũng chẳng làm loạn, cô xoay người, đi đăng ký với anh em tốt của anh ta – Phục Minh.

Cuối cùng cũng biến ánh trăng sáng trong lòng thành bà xã của mình. Phục Minh vui vẻ đến đón bà xã tan làm, nhưng lại bị người ta chặn đường, hung ác hỏi anh: “Tôi coi anh là anh em, sao anh lại cướp người phụ nữ của tôi?”

Phục Minh vô tội nhìn anh ta: “Là chính anh đẩy cho tôi mà.”

Ngược lại, khi vừa nhìn thấy bà xã tan làm, anh lập tức bày ra vẻ ấm ức: “Bà xã, anh ta muốn đánh anh.”

Mạnh Duy Ninh lạnh nhạt nhìn chồng sắp cưới trước đây của mình, bình thản nói: “Phiền anh tôn trọng anh nhà tôi một chút.”

“Ninh Ninh, tha thứ cho anh đi.”

Mạnh Duy Ninh giơ bàn tay lên, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, khóe miệng cô khẽ cong lên, giọng nói nhiễm ý cười: “Tôi kết hôn rồi, lời này hình như không còn thích hợp nữa đâu.”

[Sau bảy năm, cuối cùng Phục Minh cũng với tới ánh trăng sáng mà anh từng chỉ có thể ngước nhìn.]

Vở kịch nhỏ.

Đêm hôm ấy, trên đường về nhà, Mạnh Duy Ninh đi qua một con ngõ nhỏ tối tăm thì thấy Phục Minh đang dẫm lên tay của một người đàn ông. Anh nửa ngồi xổm xuống, góc nghiêng vô cùng hoàn mỹ, nhưng giọng điệu lại giống như ma quỷ:

“Ai là người bảo anh theo dõi cô ấy?”

Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng gọi tên anh: “Phục Minh?”

Cơ thể Phục Minh cứng đờ, sau đó anh nâng người đàn ông đang nằm trên đất kia lên, vẻ mặt nghiêm trang, nói: “Người anh em, mau đứng lên đi, đừng ăn vạ.”

Mạnh Duy Ninh: “…”

Anh giả vờ gì chứ?

Song xử, HE.

Nữ bác sĩ trầm ổn bình tĩnh X Nam trà xanh ngoài mặt dịu dàng vô hại thật ra tâm cơ thâm trầm.

Một câu tóm tắt:  Cho nên tôi gả cho anh em tốt của anh ta.

Các số gần nhất