Không khéo còn sớm ăn được em rồi ấy chứ.
Nghe đi, đây là lời nói của hổ sói gì chứ, đúng là không biết xấu hổ!
Bây giờ anh cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, à không đúng, là cô không cho anh giả vờ nữa.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, đây đúng là ý của mình. Nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, há miệng cắn vào vai anh, cách một lớp áo sơ mi nên sẽ không bị rách da.
Mà cô cũng không dám làm vậy, sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Nhưng cô không muốn nhả ra, lại dùng lực thêm một chút, duy trì ở trạng thái sẽ làm anh đau, nhưng không gây trầy da.
Phục Minh chẳng ừ hử gì cả, còn gợi đòn nói: “Em có thể dùng chút sức không? Như vậy chẳng thấm vào đâu đâu em gái nhỏ ạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT