Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào vành đai xanh ở góc sân của bệnh viện Y học Cổ truyền Nam Ninh, đương lúc hoa sơn chi nở, mùi hương theo gió tiến vào phòng của làm việc của Mạnh Duy Ninh.
Mạnh Duy Ninh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ để bàn, kim giây chỉ vào số mười một.
Trong lòng thầm đếm ngược, vào giây cuối cùng, kim giây và kim phút cùng chỉ vào số mười hai.
Cô ngẩng đầu, nhìn một nam một nữ trước mặt, nói: “Thật ngại quá, tôi phải tan làm rồi.”
Nói xong, cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
Không ngờ rằng người phụ nữ kia lao đến, giữ chặt lấy tay cô, gân cổ gào lên: “Chuyện này còn chưa giải quyết, đi cái gì mà đi?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn bàn tay đang bị giữu chặt, dường như móng tay của người phụ nữ kia đã lâu không cắt, rất dài, bên trong còn có nước bùn, hẳn là lao động quanh năm.
Cô ta dùng sức rất mạnh, Mạnh Duy Ninh cảm thấy cổ tay bị đau rồi, hàng lông mày thanh tú không nhịn được mà cau lại.
“Chào cô, mong cô buông tay ra, bây giờ là thời gian cá nhân, tôi nghĩ là tôi có thể rời đi.” Mạnh Duy Ninh dùng sức rút tay lại, nhưng lại chẳng thể rút ra được.
“Thời gian cá nhân đúng không? Thứ tôi chờ là thời gian cá nhân của cô đấy! Tôi phải hỏi cô một chút, tại sao cô lại không biết xấu hổ mà quyến rũ chồng tôi?”
Người phụ nữ kia rất kích động, mặt đỏ tai hồng, nước miếng văng khắp nơi, ánh mắt hung ác, trông rất đáng sợ.
“Cô bình tĩnh một chút, tôi không quyến rũ chồng cô, tôi là một bác sĩ, ngày nào cũng rất bận rộn, vài ngày liền đã không nghỉ ngơi tử tế, mong cô buông tôi ra, để tôi về nhà nghỉ ngơi, được không?”
Mạnh Duy Ninh cúi đầu, muốn tránh khỏi bàn tay của người phụ nữ này, nhưng chẳng hiểu tại sao sức lực của người phụ nữ này lại lớn như vậy, cô chẳng thể nào rút tay ra được.
“Nghỉ ngơi? Cô còn muốn nghỉ ngơi? Bà đây mỗi ngày đều bận trước bận sau, mệt đến mức chết đi sống lại để kiếm tiền lo liệu cho gia đình, cũng là tiền cho mấy người đi ăn chơi đàng điếm đấy!”
Càng nói càng quá đáng, Mạnh Duy Ninh dần mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt: “Mong cô buông tôi ra, nếu không thì tôi sẽ gọi người.”
“Gọi người? Gọi đi! Cô gọi đi!” Cảm xúc người phụ nữ kia nháy mắt đã trở nên kích động hơn, “Mọi người tới đây đi! Mau đến xem cái thứ tiện nhân không biết xấu hổ đi quyến rũ chồng người khác này đi! Thật là không biết xấu hổ!”
“Không phải muốn gọi người sao? Tôi giúp cô gọi! Mọi người mau đến đây! Mau đến đây đi!” Người phụ nữ kia bỗng buông tay cô ra, đặt mông ngồi trên mặt đất, kêu trời khóc đất, hai tay không ngừng múa may, dáng vẻ như người đàn bà đanh đá khóc lối om sòm.
Mạnh Duy Ninh hơi đau đầu, đang chuẩn bị nói gì đó thì một đám người đã đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong.
Mọi người bàn luận rôm rả, vui vẻ xem kịch vui.
Người phụ nữ kia thấy mình đã gọi tới một đám người thì càng khóc lóc thảm hại hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ đanh đá ban nãy nữa mà nhập vào vai diễn người phụ nữ trong sáng đáng thương phải chịu ấm ức.
“Ôi mẹ tôi ơi! Tại sao tôi lại gả cho một người đàn ông vô dụng như thế này! Mỗi ngày tôi đều mệt đến chết đi sống lại, còn anh ta lại cầm tiền đi nuôi con đàn bà khác!”
“Tại sao người đàn bà đó lại không biết xấu hổ như vậy! Ỷ vào việc mình xinh đẹp thì đi phá hoại gia đình nhà người khác à? Hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa và liêm sỉ là gì sao? Nếu cô biết điều thì buông tha cho tôi đi!”
Điện thoại trong túi sách rung lên, Mạnh Duy Ninh cũng không phản bác lời nói của người phụ nữ này, cô cúi đầu lấy điện thoại ra xem qua.
Chồng sắp cưới Trì Hành gửi tới WeChat: [Em tan làm chưa?”]
Mạnh Duy Ninh gõ chữ, gửi câu trả lời: [Tan rồi.]
Rất nhanh bên kia đã gửi một tin nhắn: [Tới uống rượu đi, giới thiệu cho em biết một người anh em anh mới quen.]
Anh ta lại gửi thêm một tin nhắn nữa, đó là một địa chỉ.
Người phụ nữ kia vẫn còn đang khóc lóc trách mắng , Mạnh Duy Ninh không biết khi nào mới có thể kết thúc, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại, một lát sau mới trả lời: [Xem tình hình thế nào đã, chỗ này vẫn còn chút việc, em sẽ cố gắng tới.]
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi, với hiểu biết của Mạnh Duy Ninh về Trì Hành, anh ta sẽ không trả lời.
Mạnh Duy Ninh cất điện thoại đi, một y tá từ bên ngoài chạy vào, đi đến bệnh cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Mạnh, tình huống này là thế nào vậy? Nếu không tôi giúp chị đi gọi người nhé?”
“Là hiểu lầm thôi…” Mạnh Duy Ninh dừng lại một chút, không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, “Phiền em gọi bảo vệ tới đây giúp chị với.”
“Được rồi, bây giờ em đi gọi luôn.”
Y tá nhỏ chạy ra ngoài, Mạnh Duy Ninh im lặng đứng một bên, nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất.
“Nhườn đường, nhường đường!” Ngoài cửa vang một giọng nam, ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo blouse trắng xuất hiện trong đám người.
“Mọi người tản ra một chút, đừng ghé vào nhau như vậy, tụ tập đông người ở bệnh viện rất dễ bị lây bệnh.” Người đàn ông vừa nói vừa chen vào đám đông, đi vào phòng làm việc, nhìn thoáng qua Mạnh Duy Ninh, cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó ngồi xổm xuống, đỡ người phụ nữ kia lên.
“Cô gái này đứng dậy trước đi, mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng ngồi dưới đất như vậy vẫn dễ bị cảm lạnh.” Người đàn ông có ý tốt khuyên bảo, không màng tới việc người phụ nữ kia đang giãy giụa, kéo người phụ nữ đó đứng lên.
Anh ấy cao lớn, tay lại dài, cúi người xuống, kéo ghế tới bên cạnh, để người phụ nữ kia ngồi xuống ghế.
“Cô nói với tôi trước đi, có chuyện gì vậy?” Anh ấy đứng một bên, hơi cong eo, khẽ mỉm cười, vừa kiên nhẫn, vừa tốt bụng.
Người phụ nữ kia vốn muốn khóc lóc om sòm một trận, nhưng đối mặt với một người đàn ông vừa đẹp trai vừa dịu dàng như thế này thì lại thu mình kha khá, bắt đầu kể lể cho anh ấy nghe.
“Đàn anh, em không có làm vậy.” Mạnh Duy Ninh nghe người phụ nữ kia nói xong thì biện giải cho một một câu.
Người đàn ông đó tên là Quý Hứa An, là đàn anh của Mạnh Duy Ninh, lớn hơn cô ba khóa, cũng là nam bác sĩ tốt tính nhất bệnh viện Y học Cổ truyền Nam Ninh.
Anh có năng lực lại chuyên nghiệp, trên môi lúc nào cũng là nụ cười, hơn nữa lớn lên lại đẹp trai, từ lúc đi làm tới bây giờ, chưa từng có một đánh giá không tốt nào cả.
Quý Hứa An gật đầu, nói: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”
Người phụ nữ kia hơi sốt ruột, vội vàng nói: “Trong thẻ của tôi vừa bị trừ 5000 đồng, là bị chuyển tới thẻ của chồng tôi. Tôi đã quan sát rất lâu, anh ta muốn dùng tiền này để đi ăn chơi đàng điếm!”
“Cô đừng nóng vội, chúng ta từ từ nói.” Quý Hứa An quay đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu im lặng, hỏi: “Đây là chồng cô à?”
“Đúng vậy.”
Điện thoại của Mạnh Duy Ninh lại rung lên, là Trì Hành gọi tới.
Cô nhận máy, Trì Hành hỏi: “Đến đâu rồi?”
Không đợi cô trả lời, tựa như anh ta nghe được tiếng động ở bên này, lại hỏi: “Em còn ở bệnh viện à? Không phải tan làm rồi sao?”
Giọng nói của anh ta không nhỏ, Quý Hứa An nghe thấy được, anh ấy xoay người, nói với Mạnh Duy Ninh: “Em có việc thì đi trước đi, nơi này giao cho anh.”
“Không được! Cô ta không được đi!” Người phụ nữ kích động, vươn tay muốn giữ lấy Mạnh Duy Ninh.
Quý Hứa An hơi dùng sức “đỡ lấy” bả vai của người phụ nữ kia, ném cho Mạnh Duy Ninh một ánh mắt như muốn nói “giao cho anh”.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với Quý Hứa An: “Làm phiền anh rồi.”
“Em đến bây giờ đây.” Mạnh Duy Ninh che điện thoại, nhỏ giọng nói một câu, sau đó cúp máy, vội vã chen qua đám người rời khỏi phòng làm việc.
Người phụ nữ kia vẫn còn kêu la ở phía sau, chỉ là cô không nghe thấy.
Cô cởi áo blouse trắng ra, giao cho một y tá: “Em giúp chị cất đi nhé, cảm ơn.”
Vừa đi vừa thả mái tóc dài ra rồi chỉnh lại.
Xe của cô ở dưới bãi đỗ xe, trên đó đã chuẩn bị quần áo, thông thường đều là vì ứng phó với những yêu cầu đột ngột của Trì Hành.
Cô ngồi vào trong xe, lấy nước rửa tay rửa sạch tay, sau đó kéo cửa sổ lên, ở bên trong thay một chiếc váy trắng đơn giản, trang điểm qua loa một chút, sau đó mới khởi động xe, đi tới địa chỉ mà Trì Hành gửi tới.
. . .
Đang là giờ tan tầm, trên đường có rất nhiều xe, Mạnh Duy Ninh đã dựa theo chỉ dẫn, chọn đường tắt mà không ngờ rằng vẫn tắc như vậy.
Cô mở cửa sổ xe xuống, để gió lùa vào trong.
Ở bên cạnh có một chiếc xe Maybach, cửa sổ xe cũng hạ xuống.
Một cánh tay của người đàn ông vươn ra khỏi cửa sổ xe, bàn tay mở ra, năm ngón tay cong cong, như đang nắm lấy thứ gì đó, còn gãi gãi không khí.
Vừa lúc một cơn gió thổi qua, trong khoảnh khắc đó, Mạnh Duy Ninh hiểu anh ta đang làm gì.
Nhìn vào kích thước mà anh ta so sánh, có lẽ là cup C.
Mạnh Duy Ninh nhướng mày, đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì lại thấy cái tay kia hơi rút lại, đặt ở cửa sổ xe bên cạnh, lộ ra chiếc nhẫn đồng trên ngón trỏ.
Lái xe Maybach lại đeo một chiếc nhẫn đồng, tay nghề thủ công không tốt lắm, phía bên trên là hình một bông hoa sơn chi.
Người này thật sự rất thú vị.
Vừa nghĩ như vậy, chiếc xe ở phía trước đã bắt đầu di chuyển, bàn tay kia cũng thu lại, cửa sổ xe được kéo lên, Mạnh Duy Ninh cũng kéo cửa sổ lên, khởi động xe.
Đi được một đoạn, qua mấy ngã rẽ, chiếc Maybach vẫn luôn ở làn đường bên cạnh cô.
Mạnh Duy Ninh không để ý đến nó, tìm được một cơ hội, cô tăng tốc, chiếc Maybach không còn xuất hiện ở bên cạnh nữa.
. . .
Cô đi tới địa chỉ mà Trì Hành gửi tới, mất một lúc lâu mới tình được chỗ đỗ xe, sau đó cô đi tới, nhưng lại dừng ở trước lối vào quán bar, nhìn bảng hiệu của quán bar chăm chú.
Bảng hiệu lộng lẫy như hoa hòe hoa sói, viết hai chữ “Thanh Lâu”.
Cô cố nhịn cười, có chút muốn nói tục.
Gọi thanh lâu làm gì, gọi kỹ viện luôn đi cho nhanh.
Đi vào bên trong, dựa theo những gì Trì Hành nói, cô tìm được một nhân viên phục vụ, hỏi cậu ta Trì Hành ở đâu.
Nhân viên phục vụ nghe thấy tên này thì trở nên nhiệt tình, mỉm cười đưa tay mời cô đi trước, “Mời cô đi theo tôi.”
Mạnh Duy Ninh nói cảm ơn với anh ta, sau đó theo anh ta quẹo trái quẹo phải, đi ngang qua quầy bar rồi lại đi thêm một đoạn nữa mới vào đến bên trong.
Quán bar này rất lớn.
Mạnh Duy Ninh vừa nghì như vậy thì nhìn thấy ở bên kia, nơi ánh sáng có hơi yếu, Trì Hành ngồi ở đó, khóe miệng mang theo ý cười, trong tay ôm một cô gái ăn mặc gợi cảm.
Chờ tới khi cô đến gần một chút, Trì Hành vẫn còn cố cúi đầu nói với cô gái kia cái gì đó, không nhìn thấy cô.
Cho tới khi có một người anh em nào đó của anh ta nhìn thấy cô, gọi một tiếng chị dâu thì Trì Hành mới không chút hoang mang đẩy cô gái kia đi, làm bộ làm tịch nói: “Tránh ra, tránh ra, cũng không nhìn xem anh trai cô là người đã có gia đình rồi mà vẫn đi tới à? Đi tìm anh em của tôi đi, nhiều như vậy, không đủ để cô dùng hả?”
Cô gái kia ngẩn ra, sau đó như là phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh.
Thế nhưng cô ta cũng không hoảng hốt, không xấu hổ mà còn cưới với Mạnh Duy Ninh, õng à õng ẹo nói: “Thì ra là chị dâu, là em quá phận rồi.”
Sau đó lại nói với cô: “Em xin lỗi chị dâu, trước đó em không biết.”
Đây cũng chẳng phải lần đầu Mạnh Duy Ninh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, cô nói: “Không sao, cũng chỉ là thói quen nghề nghiệp của cô thôi, chuyên nghiệp là chuyện tốt.”
Cô gái kia hơi xấu hổ, hình như có có chút tức giận.
Mọi người đều không nói chuyện, bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc tối vừa vào thì thấy ngoài cửa có bảng hiệu ghi hai chữ thanh lâu, cho nên tôi cho rằng… Cô không phải à? Xin lỗi nhé.”
Không biết có ai đó không nhịn được mà cười thành tiếng, cô gái kia hậm hực lắc mông rời đi.
Trì Hành vẫn ngồi ở đó, vẫy vẫy tay với cô: “Ninh Ninh, lại đây.”
Mạnh Duy Ninh cất bước đi về phía anh ta.
Anh ta vỗ vào chỗ cô gái kia vừa ngồi, ý bảo cô ngồi xuống.
Trong lòng Mạnh Duy Ninh cảm thấy ghét bỏ, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cô đẩy anh ta ra, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Ở đây ngoại trừ cô và Trì Hành thì còn có năm người nữa, đều là bạn bè của Trì Hành, cô cũng quen.
Người đầu đinh ngồi đối diện anh ta tên là Từ Vĩ Cương, người ngồi bên cạnh Từ Vĩ Cương tên là Trần Đức, người hơi béo ngồi bên cạnh Trần Đức tên là Chu Hải.
Mạnh Duy Ninh ngồi bên cạnh một người, tên là Tần Quang, cũng là người đầu tiên nhìn thấy cô, gọi một tiếng chị dâu. Còn dư lại một người ngồi bên cạnh Trì Hành, có hơi gầy, tên là Chu Tranh.
Nghĩ đến chuyện anh ta nói, gọi cô tới đây là muốn giới thiệu người bạn mới quen của anh ta, cô không khỏi tò mò, chẳng lẽ người đó còn chưa tới?
Vừa định hỏi thì Trì Hành đã nâng ly rượu lên, uống một ngụm rồi hỏi: “Phục Minh đâu?”
Mạnh Duy Ninh chưa từng nghe qua cái tên này, cũng biết anh ta sẽ là nhân vật chính trong ngày hôm nay.
Là người bạn mới mà Trì Hành muốn giới thiệu cho cô.
Thật ra cô không biết tại sao Trì Hành lại phải giới thiệu bạn mới của anh ta cho cô. Bởi vì anh ta ở bên cô dường như chỉ là vì có hôn ước, chứ chẳng bao giờ nói tới chuyện yêu hay không yêu.
Anh ta không cần phải sắm vai của một người bạn trai hoàn mĩ đâu.
Trì Hành vừa dứt lời thì Tần Quang đã nói: “Anh Minh tới!”