Thông tin truyện

Chàng Ắt Có Chỗ Hơn Người

Chàng Ắt Có Chỗ Hơn Người
Đang ra9 tháng
185227949
12345
Đánh giá: 4/5 từ 9 nhận xét

CHÀNG ẮT CÓ CHỖ HƠN NGƯỜI

Tác giả: Thiên Như Ngọc.

Thể loại: Cổ đại, cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, có ngược có ngọt, nam nữ cường, HE.

CP: Nữ chính tiểu thơ x Nam chính già dặn lưu manh

Tình trạng: Đang dịch.

Review bởi: Liêu Bebe.

Chỉnh ảnh: Tâm Tít Tắp.

Văn án

Lúc Thần Dung được gả cho Sơn Tông, chàng vẫn mang phận con trời.

Song chưa kịp chung sống kiếp vợ chồng, nàng đã lại “được” chàng gửi về nhà cùng giấy hoà ly.

Gia đình hỏi Sơn Tông đâu,

Nàng thẳng thừng đáp: “Chết rồi ạ!”

Một hôm nào đấy, ngoài ải xa, người nọ “đội mồ sống dậy” trước mắt nàng…

Thật lâu sau, nơi biên thuỳ, xe ngựa của lá ngọc cành vàng đụng độ toán lính oai phong…

Thần Dung nhìn gã đàn ông nọ, hất cằm, liếc xéo: “Xin ta đi, hoặc may còn cân nhắc nên vợ nên chồng với chàng lần nữa.”

Sơn Tông khoanh tay, xấu xa cười rằng: “Sao em không đến cạnh ta mà nói này.”

Nữ chính tiểu thơ x Nam chính già dặn lưu manh

#Chính: Thần Dung, Sơn Tông #Phụ: Trưởng Tôn Tín #Giả sử Đời Đường

Văn-án-một-dòng: Chàng ắt có chỗ hơn người thì nàng mới cam lòng quay về chớ!

Nhân ngày đọc được truyện oke nên mình lại ngoi lên đề cử.

Truyện này hơi bị được luôn ý mọi người, nữ chính xinh đẹp nhà giàu, nam chính háo hán.

Như văn án, nữ chính gả cho nam chính chưa được bao lâu thì nhận được thư hoà li của phu quân, hắn lấy li do không hợp, nhưng hai người lấy nhau mới nửa năm, còn chưa gặp được mấy lần thì đâu ra mà hợp hay không hợp?

Hắn ta vì muốn hoà li với nàng mà từ bỏ thân phận thiên chi kiêu tử, một mình đi xa, hai bàn tay trắng.

Mà Thần Dung là ai? Nàng là tiểu tổ tông của Quốc công phủ, nàng không chấp nhận bị hoà li, chỉ chấp nhận lí do chồng chết. Vậy nên, Quốc công phủ coi như Sơn Tông đã chết rồi.

Mình thích nữ chính, xinh đẹp, kiêu ngạo, nhà giàu lại có tài. Nàng giỏi thuần phục núi, từ núi lớn đến núi bé, không một ngọn núi nào có thể kiêu ngạo trước mặt nàng. Nàng khám phá được chúng, từng ngóc ngách, từng khe hở, không đâu thoát được. Và "Sơn" Tông cũng vậy.

Bất ngờ gặp lại nhau ở U Châu, giờ đây chồng cũ đã trở thành người đứng đầu một Châu, dưới có binh lính, kiệt ngạo không kiềm chế được.

Gặp lại chồng cũ, bản tính kiêu ngạo của Thần Dung lại trỗi dậy, hắn ta dựa vào đâu mà đối xử với nàng như thế? Gả chồng chưa được nửa năm đã phải mang thư hoà li về nhà mẹ đẻ?

Thần Dung muốn Sơn Tông phải cúi đầu. Đợi khi Sơn Tông cúi đầu trước nàng rồi, nàng sẽ đi tìm một nam nhân thật tốt để lấy.

Sơn Tông biết, hắn còn cười.

Hắn tự nhủ người vợ cũ cao quý này và mình đã chẳng còn gì liên quan, nhưng rồi hắn vẫn khuất phục từng chút một. Giờ hắn mới biết thì ra vợ cũ của mình là người thế này, không đơn thuần là tiểu thư cao quý được nâng trên tay.

Dù hắn biết bao chiêu "trêu chọc" của Thần Dung với mình chỉ để chờ mình cúi đầu, nhưng Sơn Tông vẫn dần bị vây hãm, không thoát ra được.

Mình đọc những đoạn này rồi khóc như điên, cảm xúc quá nhiều. Xúc động, rung động, tiếc nuối, tự hào, may mắn.

Vô vàn cảm xúc dành cho những người lính.

Truyện lại không ngược, chỉ là xúc động. Như một ly cà phê, đắng rồi lại ngọt, vị thấm sâu, mãi không tan được.

Còn một đoạn mình rất thích, mình cũng sẽ trích luôn ở dưới, đây là khi nam chính nghĩ bản thân sắp chết nên sai thuộc hạ thân thuộc truyền lời cho nữ chính, cũng là trăn trối với thuộc hạ:

"Nếu một ngày ta chết thật, vậy hãy chôn ta trong Vọng Kế Sơn, ở Bắc hướng Tây."

Hồ Thập Nhất lúc ấy chỉ cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"

"Để ta vĩnh trấn U Châu, tây vọng Trường An."

Chàng cười một tiếng: "Để nàng biết, vĩnh viễn có toà núi chờ nàng ở đây."

Danh sách chương