Thiên hạ nay đang nghiêng trời lật đất.
Mùa đông năm ngoái Tiên đế băng hà, Trữ quân kế vị.
Tân quân đăng cơ chưa lâu đã xa cách trọng thần Tiên đế tin yêu, thậm chí số quan viên này lại còn liên tục mắc tội.
Gia tộc Trưởng Tôn tập tước Triệu Quốc công, ắt phải xếp vào hàng trọng thần.
Dở nhất là khi Tiên đế còn sống, họ từng âm thầm tham gia cuộc chiến cữu ngũ, ủng hộ kẻ khác.
Việc này năm ấy có thể tha, nay nếu bới ra sẽ mang tiếng chống đối Tân quân.
Thế gia đại tộc ắt nhuần nhuyễn thuật “thấy điềm khó giữa chốn an vui”. Họ Trưởng Tôn đâu thể ngồi chờ sau thu lá vàng rơi, tất phải chủ động xoay chuyển cục diện.
Cả nhà nhanh chóng họp bàn, dâng tấu vào triều –
Công bộ Thị lang Trưởng Tôn Tín mong được phân ưu cùng Thánh thượng, xin giải quyết tình trạng quốc khố eo hẹp bởi chiến sự biên cương mấy năm gần đây, cố ý thỉnh chỉ lên đường dỡ núi đãi khoáng vì dân vì nước.
Ngày hôm sau, thánh chỉ đến, chuẩn tấu.
Thế nên họ Trưởng Tôn phải đi chuyến này. Và đây cũng chính là việc quan trọng mà Trưởng Tôn Tín đã đề cập tới.
Hai hôm sau khi rời đạo quán, Thần Dung đang ngắm cảnh ngoài xe.
Xe ngựa chạy trên con đường thẳng tít tắp, trước sau chẳng thấy bóng người, chỉ có cát đất bốc lên rồi lại bị gió thu thổi tung sau lưng họ.
Nàng nghiêng đầu hỏi: “Đến đâu rồi?”
Tử Thuỵ chầu ngoài cửa xe đáp: “Bẩm thiếu chủ, một canh giờ trước nghe lang quân bảo đã đến đất U Châu rồi.”
Đương lúc ấy, Trưởng Tôn Tín từ sau giục ngựa đến: “Tri quán nọ nói đúng, đường này gần thật, sắp đến nơi rồi.” Nói đoạn chỉ về phía trước.
Thần Dung nhìn theo tay hắn, xa kia là cổng thành sừng sững vút cao, tường thành mướt mải quanh co, trông như một bức bình phong ngăn cách đất trời.
Một hộ vệ đến chân thành dò hỏi vừa quay về, ôm quyền bẩm với Trưởng Tôn Tín, hiện thời cổng thành chưa mở.
Bởi cứ hễ thu đông là U Châu lại tăng cường giới nghiêm, mỗi ngày chỉ mở cửa vài canh giờ.
Họ mải miết lên đường, đến nơi hẵng sớm, phải chờ tầm nửa canh nữa cổng thành mới mở.
Trưởng Tôn Tín nghe xong, không khỏi làu bàu: Lão tri quán lại chuẩn rồi, đất này chả hay hớm gì, nhiễu sự quá lắm.
Cân nhắc một chút, hắn nói với vào xe: “A Dung, không chờ vào thành nữa, chúng ta cứ thế bắt đầu thôi.”
Thần Dung nhìn hắn: “Vội vậy ư?”
Hắn cười ấm áp: “Vội gì đâu, ta chỉ e muội đi đường mệt mỏi. Sớm động tay thì muội cũng được nghỉ ngơi hẳn hoi đấy thôi?”
Thần Dung chuyến này được dỗ mãi thành quen, không tỏ vẻ gì.
Trưởng Tôn Tín dõi theo nàng qua ô cửa sổ, thả ngựa thong dong. Rõ là ý hắn, lại như chờ nàng ra quyết định sau chót.
Cuối cùng, nàng gật đầu: “Vậy bắt đầu thôi.”
Trưởng Tôn Tín tức khắc ghìm cương, phất tay, mọi người dừng lại.
“Mời sách.”
Thần Dung vừa ra lệnh, đoàn người tức khắc thay đổi đội hình.
Trưởng Tôn Tín xuống ngựa, đứng cạnh cửa xe, vừa khua tay đã có mười mấy hộ vệ tiến lên bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Sau đoàn xe, một nô bộc cầm túi nước tỉ mẩn vẩy lên một chiếc khăn trắng, dâng lên bằng hai tay.
Tử Thuỵ đón lấy vắt khô, khom lưng lên xe, quỳ gối đưa sang.
Thần Dung vén tay áo, đón lấy chiếc khăn.
Khăn trắng phủ lên tay nàng, ôm lấy từng ngón tay thon dài, tay trái rồi tay phải, nàng tỉ mẩn lau cả mười ngón.
Đặt khăn xuống, mở ngăn ngầm bên ghế mềm, giở mảnh gấm mỏng ra, bên trong là chiếc hộp gỗ tử đàn khắc hoa văn cổ.
Là chiếc hộp mà nàng vẫn luôn ôm vào lòng trước đấy.
Thần Dung nghiêm chỉnh ngồi quỳ, hai tay đặt bằng trước ngực trái, tay phải chồng lên tay trái, cúi đầu, hành đại lễ với hộp gỗ.
Tử Thuỵ hầu bên cạnh sớm đã cúi rạp người, không dám nhúc nhích.
Lễ xong Thần Dung ngồi thẳng dậy, đặt hộp gỗ lên đầu gối, mở ra.
Bên trong là một quyển trục dày bằng lụa vàng.
Nàng cẩn thận mở ra, tra đến nơi cần tìm liền dừng lại, bày trước gối đọc kỹ.
Không ai quấy rầy, nàng cứ lặng lẽ ngồi trong xe đọc quyển trục, vừa đọc vừa suy tư.
Tất cả bảo vệ xung quanh, chẳng một tiếng chim hót.
Hai khắc sau, tận khi mặt trời lên cao nàng mới dừng, cẩn thận cuốn quyển trục đặt về, đóng hộp gỗ lại.
“Bản đồ.”
Tử Thuỵ vội lấy một tấm giấy đay gấp gọn trong ngực áo ra, trải rộng trước mặt nàng.
Là bản đồ U Châu dập tay. Thần Dung đón lấy nhìn lướt một vòng, hơi lưu ý dải đất ở một góc bản đồ, kiểm tra vài bận, sau rốt nhẹ nhàng đưa tay chỉ hai nơi, ngước lên hỏi: “Đông Lai đâu?”
Tử Thuỵ xoay sang vén rèm xuống xe: “Thiếu chủ cho đòi Đông Lai.”
Một thiếu niên mảnh khảnh nhanh chóng xuất hiện giữa vòng vây hộ vệ ngoài kia, cậu ta vội vàng dấn bước, quỳ cạnh xe: “Thiếu chủ.”
Cũng như Tử Thuỵ, Đông Lai là thị tòng theo hầu Thần Dung đã nhiều năm, nhiệm vụ chính là bảo vệ nàng.
Thần Dung dặn qua màn xe: “Dẫn vài người đi thăm dò chỗ ta vừa chỉ trên bản đồ, gặp sông thì nhớ thế sông, hướng chảy rồi về ngay.”
Đông Lai nhận lệnh, đón lấy tấm bản đồ Tử Thuỵ đưa cho, nghiêm túc xác nhận địa điểm, vái Trưởng Tôn Tín một cái rồi mới gọi người, rời đội mà đi.
Trưởng Tôn Tín đứng cạnh xe, bấy mới vén màn nhìn vào: “Muội vất vả rồi, A Dung.”
Thần Dung vừa cất cẩn thận hộp gỗ, lại cầm khăn lau tay: “Không đến nỗi mệt, song lần này phiền hơn trước một chút.”
Hắn đáp: “So thế sao được, trước kia chẳng qua chỉ vui đùa ngay trên đất phong nhà mình, bây giờ mới phải làm thật.”
Thần Dung thở dài: “Chứ gì nữa, mới chỉ khám đất mà ta đã lo trước sợ sau như này rồi.”
Trưởng Tôn Tín nghe vậy cười phá lên.
Một loạt bày bố trước đấy chính là khám đất, bước đầu tiên của nghề đãi khoáng.
Trước đây họ cũng đào được mỏ ở đất phong của họ Trưởng Tôn, lại còn là mỏ sắt lẫn đồng mà nước nhà khan hiếm nhất.
Sau này Triệu Quốc công Trưởng Tôn Tế – phụ thân họ tấu chuyện này lên, chủ động nộp cho triều đình.
Tuy luật pháp quy định khoáng sản thuộc sở hữu quốc gia, nhưng cũng nêu rõ tước Quốc công có đặc quyền, họ được phép khai thác sung kho riêng trong vòng hai năm nếu mỏ xuất hiện trên đất phong nhà mình.
Song dòng Trưởng Tôn lại khẳng khái giao ra, không chỉ một mỏ.
Chính bởi thế, gia tộc này mới trở thành một trong các thế gia lớn được Tiên đế tin tưởng, Trưởng Tôn Tín cũng được đề bạt vào Công bộ dẫu tuổi đời còn trẻ.
Năm ấy Tiên đế khen ngợi họ Trưởng Tôn, ngay cả đứa trẻ ba tuổi thành Trường An cũng biết hát: “Trai Trưởng Tôn lật núi rung sông, đãi ra vàng đống hiến mặt rồng…”
Ai nấy đều than nhà này tốt số, chỉ mỗi gia tộc họ biết tất cả đều dựa vào bản lĩnh của mình.
Kể cũng lạ, dòng dõi Trưởng Tôn tuy cao quý, song ngàn đời lại được kế thừa một năng lực, ấy là tinh thông núi sông ao hồ.
Bằng không đã chẳng có bản tấu chủ động xin ơn kia.
Nhiệm vụ quan trọng như vậy mà Trưởng Tôn Tín chẳng cần ai khác đỡ đần, chỉ đưa mỗi Thần Dung theo.
Chính vì Thần Dung là người có năng lực mạnh nhất họ Trưởng Tôn.
Quyển trục trong hộp mà nàng vừa tham khảo kia đích thị bí quyết tổ truyền của dòng họ, nay được trao lại cho nàng.
Chuyến đi này không tầm thường, không có nàng không được.
Cho nên hành động của Trưởng Tôn Tín chẳng lố lăng tý nào, kẻ làm huynh trưởng như hắn được tôi tớ thưa bằng lang quân, Thần Dung thì lại được tôn lên hàng thiếu chủ, địa vị rành rành ra đấy.
Nàng chính là tổ tông – bửu bối trong lòng gia tộc Trưởng Tôn.
Lại thêm một hộ vệ đi dò đường về, tâu rằng đã đến giờ mở cửa thành.
Trưởng Tôn Tín lệnh ai về chỗ nấy, đoạn ngoái đầu chuyện trò tiếp với muội muội: “Kể ra cũng lâu rồi không thấy muội ‘mời sách’ công khai, ta cũng quên mất lần gần nhất trông thấy cảnh tượng này là lúc nào rồi.”
Thần Dung ngả ra sau: “Cũng phải thôi, ta niêm phong quyển trục này khá lâu rồi.”
Trưởng Tôn Tín không biết chuyện ấy, tò mò hỏi: “Niêm phong hồi nào vậy?”
“Lúc thành hôn.”
Với một cô gái thì năng lực này chẳng có đất dụng võ, thành hôn rồi ắt nên khoá lại.
Ngặt nỗi hiện thời không thể không dùng, nàng mới lại lôi ra thôi.
Trưởng Tôn Tín vừa nghe đã nín thinh, thầm mắng mình đen đủi, sao lại khơi chuyện này ra nữa rồi?
Bèn tức khắc chuyển đề tài: “Cứ để Đông Lai đi thám thính trước, chúng ta vào thành chờ.”
Dứt lời, thấy Thần Dung tựa mình không lấy gì làm thoải mái, lập tức sai Tử Thuỵ lấy thêm hai chiếc đệm, chu đáo hầu nàng vào thành.
Thần Dung chẳng nói lời nào.
Thế mới bảo tổ tông không thiết ngỏ tiếng yêu cầu, chỉ cần có bản lĩnh, tất thảy ắt vui lòng cung phụng.
***
U Châu được xưng là mảnh đất màu mỡ của Hà Sóc, tuy không sầm uất được bằng lưỡng kinh đông tây* song cũng chẳng xa xôi như các phủ đô hộ ngoài biên ải, từ xưa đã là nút thắt giao thông, là tuyến đường trọng yếu để bảo vệ kinh kỳ nội địa, và cũng là vùng mậu dịch quan trọng nơi đất bắc.
*Ý chỉ Lạc Dương phía đông và Trường An phía tây
Khác với cảnh vắng lặng bên ngoài, trong thành trái lại khá là nhộn nhịp.
Trong dịch quán, dịch thừa đương bận rộn luôn tay chợt nghe tiếng xe ngựa ngoài phố, thò đầu ra xem chỉ thấy không ít quần chúng đang nép vào vệ đường, đưa cổ ngóng trông.
Mục tiêu chính là đoàn hộ vệ cao to đang đánh một cỗ xe xa hoa bề thế mà đến, cưỡi ngựa đi đầu là quý công tử trẻ tuổi vận áo gấm, thần thái văn nhã.
Gã đang nghĩ xem là quý tộc nhà nào, chẳng biết nghe ai hô vang “Công bộ thị lang đến”, bèn hốt hoảng chạy ngay ra ngoài.
Ngựa xe vừa dừng, dịch thừa đã nhào lên bái kiến, bọn tôi tớ trong dịch quán hay tin cũng lập cà lập cập, chỉ sợ mình phục vụ trọng thần đô thành không được chu đáo.
Trưởng Tôn Tín lạ gì cảnh này, xuống ngựa sải bước vào dịch quán, quan sát khắp lượt mới bảo: “Bọn ta chỉ ở tạm vài hôm, chẳng thiết gì khác, các ngươi chỉ cần hầu xá muội nghỉ ổn ngủ được, không bị làm phiền càng tốt.”
Dịch thừa khom lưng thưa vâng, gấp rút phẩy tay sau lưng sai lao dịch đi dở xe, cho ngựa ăn.
Thực ra đâu cần chúng làm gì, tôi tớ theo sau Trưởng Tôn Tín đã sớm ai làm việc nấy, thậm chí đã có người vào trong bàn giao phòng bếp của dịch quán.
Mọi sự ăn uống tiêu dùng đều do nhà Trưởng Tôn lo liệu.
Đấy là sắp xếp của vợ chồng Triệu Quốc công, thương cô con gái rượu đi xa lạ nước.
Trưởng Tôn Tín đương nhiên cứ thế mà làm đến tận đây, mong sao chuyến này đi xa vẫn như ở nhà, về tới nơi mà muội muội gầy mất chút nào là không thoả.
Đương cảnh xô bồ, Thần Dung xuống xe, Trưởng Tôn Tín tự mình đưa nàng vào trong.
Dịch thừa chỉ thấy một cô gái trùm áo choàng thong dong sải bước giữa vòng hộ vệ, bèn hiểu vị thị lang này không chỉ nói chơi, ắt chẳng dám lơi là.
Sực nhớ trong viện hãy còn người khác, gã vội đi sang sắp xếp, đặng giữ khuôn viên yên tĩnh cho cô quý nữ kia.
Xong đâu đấy đã đến giờ ngọ.
Thần Dung quả thật đi đường mệt mỏi, sau khi dùng xong bữa cơm thoang thoảng hương trà, tinh tế ngon miệng trong phòng khách, nàng tắm táp rồi thay quần áo, ngả mình nghỉ ngơi chốc lát.
Chẳng biết bao lâu, bên ngoài ồn ã ghê nơi, nàng trở mình tỉnh giấc, nghe ra cái giọng gàn dở của đàn ông –
“Quý nhân cái chó gì, rõ là rách việc, lại còn bảo bọn ta nhường chỗ cho nữa chứ!”
“Ôi ông trời của tôi ơi, khẽ cái mồm lại, họ đến từ Trường An đấy…” Đây là dịch thừa.
“Thì ngon lắm chắc? Ở cái đất U Châu này bọn ông chỉ biết đoàn luyện sứ, đám còn lại cút đi xách giày hộ!”
“Thôi thôi đủ rồi, đừng vùng vằng ở đây nữa!”
Thần Dung rời giường, bước tới mở cửa sổ, chỉ thấy góc vườn xoẹt qua vài bóng người.
May bọn mi mau chân đấy.
Nàng thôi nghĩ, ngước nhìn trời, mây kéo sợi, mặt trời đã tà tà đâm nghiêng.
Đông Lai đã đi được vài canh giờ, thế mà vẫn chưa về.
Thần Dung thấy lạ, cậu ta có ngựa tốt, lại chỉ đi thăm dò trước, sao lại lâu như vậy?
Bỗng có tiếng gõ cửa, Tử Thuỵ bên ngoài vội vã thưa: “Thiếu chủ.”
Thần Dung ngoái đầu: “Vào đi.”
Tử Thuỵ đẩy cửa bước vào, cúi chào rồi bẩm: “Đông Lai gặp nạn rồi.”
“Gì cơ?”
Tử Thuỵ vội tâu rõ: Đông Lai mãi chưa về, cô bèn theo lệ phái người đi đón, bấy mới hay cậu ta bị một toán lính bắt mất.
Nói đến đây, cô lại đâm lo: “Bị giam phải có chủ nhân đến chuộc, song lang quân lo liệu dịch quán xong xuôi đã vào quan sở trong thành, chỉ e không về ngay được.”
Trưởng Tôn Tín đã mang thánh ý đến thì hẳn phải thông báo với quan viên bản xứ, ấy là bắt buộc.
Thần Dung kéo cửa sổ, vốn cũng chẳng muốn ngồi yên chờ hắn xử lý.
“Ta đi một chuyến.”