Triệu Tiến Liêm cũng khôn khéo, sớm đã hay tin em gái của vị Trưởng Tôn Thị lang đây rất được yêu chiều, nay nàng mở lời, ấy là đã đồng ý với đề nghị của ông.
“Cũng được, chuyện lệnh cấm cứ quyết thế đi.” Ông cố ý nhìn sang Sơn Tông bên bờ, xem chừng câu này là dành cho chàng. Sau lại bảo Trưởng Tôn Tín: “Ta thu xếp chỗ ở khác cho nhị vị rồi, chi bằng Thị lang và lệnh muội về thành dọn sang hẵng đã.”
Dở núi đãi mỏ không phải chuyện ngày một ngày hai, sao có thể để cao môn vọng tộc Trường An ngụ lại dịch quán kẻ đến người đi thế được. Đây cũng là lễ số nên có của người đương chức Thứ sử như ông.
Trưởng Tôn Tín liếc rèm che, chỉ đành gật đầu.
Tạm dừng khám đất, tất thảy về thành.
Thu rèm, áo quần Thần Dung đã gần khô hẳn, nàng khoác áo choàng của anh trai, trùm mũ, được Tử Thuỵ dìu ra.
Triệu Tiến Liêm hiếm thấy ai rời kinh lại còn đưa em gái theo cùng, bèn trông sang thử.
Dưới mũ chỉ thấy bờ môi óng ánh, chiếc cằm trắng nõn và đường cong duyên dáng từ góc nghiêng đến cổ.
Ông than thầm trong dạ, chẳng hổ danh giai nhân Trường An, chả biết lại hời cho công tử vương tôn nhà nào.
Bờ kia ngựa hí người lay, Sơn Tông đã lên yên.
Lúc lên xe, Thần Dung vịn cửa liếc thoáng, thấy Triệu Tiến Liêm đang gọi chàng về thành cùng, người trên ngựa hồ như cũng đưa mắt sang đây.
Nàng vờ như không thấy, vào xe.
Bởi Thứ sử vẫn đang bầu bạn, sau khi vào thành, Trưởng Tôn Tín bèn sai Tử Thuỵ dắt người về dịch quán thu dọn trước, mình thì cùng Thần Dung theo ông đến nơi ở mới.
Ngờ đâu Triệu Tiến Liêm đã vời Sơn Tông đi cùng thật.
Sau xe lại thêm đôi vó ngựa chính quy, là Sơn Tông và Hồ Thập Nhất.
Trưởng Tôn Tín vừa chầu bên xe Thần Dung vừa liếc ra sau.
Triệu Tiến Liêm đánh ngựa đồng hành, thấy thế cười bảo: “Ắt hẳn Thị lang cũng quen mặt Sơn sứ, chàng ta là con cháu vọng tộc Lạc Dương, có điều đã lâu không về nhà.”
“Không quen.” Trưởng Tôn Tín hiếm khi dẹp lốt quan điều, cao giọng: “Ta chỉ thấy tiếc thôi, vài kẻ trông sao cũng tốt, có chăng thiếu mắt nhìn người.”
Triệu Tiến Liêm lấy làm lạ.
Ông ngụ tại U Châu đã lâu, không nhạy tin kinh kỳ cho lắm, chẳng rõ chuyện đôi bên.
Song vẫn mài mại họ Sơn và dòng Trưởng Tôn có mắc mứu cả nhau, có điều thoáng chốc không nhớ ra nổi.
Đằng sau, Hồ Thập Nhất đã tái mặt, khẽ hỏi Sơn Tông: “Lão đại, ý hắn như nào, thị lực trông xa trăm dặm mà hắn dám bảo mắt ngài không tốt á?”
Sơn Tông nhếch mép: “Hắn chưa chỉ mặt đặt tên, ngươi vội quơ cả vào ta là cớ làm sao?”
Hồ Thập Nhất chỉ đành cáu kỉnh ngậm mồm.
Lời Trưởng Tôn Tín vừa nói loáng thoáng vọng vào xe.
Thần Dung nửa ngồi, chẳng hiểu sao cơn tức không tan, trái lại còn khó chịu hơn.
Không ai lên tiếng nữa, đoàn người được nhường đường đến tận nơi.
Bốn bề tĩnh lặng, trước mặt là một toà quan xá.
Triệu Tiến Liêm nhờ thê tử họ Hà thu vén hộ, Hà thị tháo vát, đã dắt người ra cửa chầu sẵn.
Trưởng Tôn Tín lại giở ngón văn nhã, xuống ngựa chào hỏi họ Hà, nhẹ nhàng bảo muội muội đương có điều không tiện, mong bà đưa nàng vào tránh gió.
Hà thị tươi cười, trao đổi ánh mắt với trượng phu, chỉ thấy vị quan kinh thành mới đến này thân thiện lắm thay.
Thần Dung bước từ trên đôn xuống đã được người đàn bà quàng lấy tay: “Vị này hẳn là muội muội của Trưởng Tôn Thị lang rồi, mời đi theo ta.”
Thần Dung nhìn bà, Hà thị vóc người phì nhiêu, đôi mắt hẹp dài, trông rất thích cười.
Nàng gật nhẹ đầu xem như trả lễ, cùng bà bước vào, cố tình không đoái hoài đến người đàn ông nọ.
Hà thị đã được chồng kể sơ qua, biết quý nữ trước mắt đây là quan trọng nhất, lúc thu vén cũng tính cả rồi, xếp cho nàng gian phòng chính tốt nhất.
Toà nhà này không to lắm, đi đường cũng chẳng gặp bao nhiêu tôi tớ.
Thần Dung theo họ Hà đến vườn trong, vào phòng chính, cởi mũ áo choàng xuống nhìn quanh, hồi lâu lại chau mày.
Xưng là phòng chính song có vẻ đã để trống rất lâu, không chút hơi người.
Đối diện giường là một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày giá gỗ cắm đao, bấy giờ bỏ không; có tấm bình phong gấp tư, hoạ bốn thắng cảnh đất Lạc Dương; kề cửa sổ là sạp mềm phủ da chồn dày, tựu chung là thế.
Nàng cau mày không phải vì bày trí sơ sài, mà là do quen mắt.
Căn phòng này giống hồi nàng còn ở nhà họ Sơn cực kỳ, chỉ khác mỗi nơi đây xây đắp giản đơn, nội thất không tinh xảo bằng thôi.
Họ Hà đương ngắm dung mạo nàng, thấy nàng nhíu mày, hỏi vội: “Nữ lang phải chăng không vừa ý?”
Thần Dung hoàn hồn: “Không phải.”
Hà thị thở phào: “Ta còn lo là do Sơn sứ cơ.”
Thần Dung nhìn bà: “Can gì đến chàng ta?”
Hà thị cười đáp: “Ta được biết nhị vị tạm dừng chân vài ngày nơi dịch quán, chỉ e đã nghe phải điều gì, thành ra lại sợ ‘danh tiếng’ ngoài kia của Sơn sứ.”
Thần Dung vào tai câu chuyện không đầu không đuôi ấy, chưa rõ mắc mứu bên trong đã bị bà đưa sang một hướng khác: “Ồ? Chàng ta thì lại mang danh gì?”
Họ Hà vốn chẳng định nhiều lời, song người trước mắt đây là quyền quý Trường An, cái công khai quốc cũng có phần của nhà Trưởng Tôn, đương nhiên muốn làm thân với nàng, có khi đường làm quan sau này của chồng mình được nhờ thì sao.
Vội mời nàng ngồi, thì thầm: “Mình đây nói lén không sao, coi như chuyện kể làm điều cho nữ lang mới đến. Sơn sứ không phải hạng tầm thường, trước nay chẳng ai ở cái xứ U Châu này dám trêu vào, từ quân doanh đến trăm họ phố phường, ngay cả đám chợ đen cũng phải ngoan ngoãn vâng lời chàng ta, thế ắt thủ đoạn không chê vào đâu được.”
Ánh mắt Thần Dung ánh lên vẻ kỳ lạ: “Thế à?”
Nhưng nàng không chỉ trêu vào, còn từng gả cho nữa kia.
Hà thị gật đầu, lại cười: “Phu quân ta là quan trưởng ở U Châu cũng phải nể ba phần, chính vì trị an trong ngoài thành này không thể thiếu chàng ta được. Có điều nơi đây lắm chiêu nhiều chước, chàng ta không giỏi giang thì làm sao dẹp yên cho nổi?”
Thần Dung đáp ừ.
Hà thị đến đấy là ngừng, lại chêm vài câu nói đỡ, song nàng ghi cả vào lòng rồi.
Lúc còn ở nhà họ Sơn, nàng đã biết người đàn ông này chẳng phải bậc quân tử như đám con cháu thế gia khác, song tận lúc đến đây rồi mới nhận ra, chàng còn phức tạp hơn vậy nhiều.
***
Họ Hà ra về không lâu, Đông Lai đã đưa Tử Thuỵ và tôi tớ nhà Trưởng Tôn từ dịch quán sang.
Tử Thuỵ biết thiếu chủ ưa sạch sẽ, ngặt nỗi Thứ sử vồn vã mời sang mà chịu trận đến giờ, việc đầu tiên thị làm sau khi vào phòng là hầu nàng thay đồ.
Rốt cục vừa đặt chân nhìn thoáng, thị cũng ngẩn ra.
Buổi ấy thị bồi giá Thần Dung đến nhà họ Sơn Lạc Dương, ở đấy nửa năm, ắt phải nhớ cách bài trí trong phòng Sơn đại lang quân.
Thị cũng từng gặp Sơn Tông rồi, hiện thời chỉ làm như không quen biết, tránh khiến Thần Dung phật lòng.
Đông Lai cũng chẳng khác gì, đều vờ câm cả.
Thần Dung được thị hầu thay đồ xong, chợt hỏi: “Chàng ta còn đấy không?”
Tử Thuỵ nhất thời không hiểu: “Thiếu chủ hỏi ai ạ?”
Thần Dung đưa tay quấn lấy sợi tơ trên đai lưng: “Thôi, không có gì.”
Dứt lời bèn đi ra, họ vội vàng theo bước.
Triệu Tiến Liêm thì vẫn chưa về, vườn ngoài hãy nghe giọng.
Thần Dung rời vườn trong, rẽ qua hàng hiên, bỗng trước mắt tối sầm, một vạt áo đen lọt vào tầm nhìn.
Cẳng chân mang ủng của đàn ông đưa ra, chàng khoanh tay tựa nghiêng vào tường, cản lối nàng.
Thần Dung hơi chững lại rồi bình tĩnh ngay, khỏi hỏi, chàng ta vẫn còn đây.
“Làm gì thế?” Nàng ngước lên.
Sơn Tông cúi đầu nhìn nàng: “Em sang bảo Triệu Tiến Liêm, đổi người hộ tống.”
Hàng mày Thần Dung khẽ cau rồi lại giãn, thì ra chàng ta sang đây vì thế.
“Tại sao?” Nàng bướng bỉnh, xoay mặt đi: “Ta cứ không đấy.”
Chẳng ai đáp lời.
Nàng không kìm nổi lại liếc sang, thấy Sơn Tông vẫn đang nhìn mình.
Bắt gặp ánh mắt nàng, chàng bỗng bật cười, thả tay: “Sao cơ, phải chăng em đến U Châu chuyến này, là vì ta?”
Thần Dung nhướng mày, bỗng hơi nóng mặt: “Ngươi… mớ gì đấy!”
Đáy mắt Sơn Tông sâu thẳm: “Không phải thì tốt.”
Cõi lòng Thần Dung như dấy lửa, vượng quá lại chợt bình tĩnh hơn, sáng tỏ: “Ngươi đang khích ta.” Nói đoạn mím nhẹ môi, mắt như trăng khuyết, “Khích ta vô ích.”
Là chàng tự tạo nghiệp thôi, hậu quả của màn ném đao mạo phạm đấy.
Da mặt nàng vốn trắng hơn người khác, giờ lộ vẻ không vui trái lại kiều diễm sống động hơn nhiều.
Sơn Tông nhìn nàng, ý cười còn vương, nhớ lại mới biết đây là lần đầu tiên Thần Dung trông như này.
Song vốn hình bóng nàng trong ký ức chàng không nhiều.
Thì ra đây mới là Trưởng Tôn Thần Dung.
“Đây này.” Vọng lại giọng của Triệu Tiến Liêm.
Thần Dung xoay sang, anh nàng đang bước đến cùng Triệu Tiến Liêm, Hồ Thập Nhất cũng lững thững theo sau.
Rồi ngoái lại, Sơn Tông đã đứng thẳng dậy, cũng kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.
Nàng không khỏi mím môi, thầm nhủ chẳng hay ai vừa chủ động chặn đường mình.
“U Châu không sánh nổi Trường An, quan xá giản dị, chỉ mong nhị vị không hiềm vì.” Triệu Tiến Liêm đến gần, khách sáo.
Trưởng Tôn Tín nhìn Thần Dung rồi đía Sơn Tông, lại từ Sơn Tông về Thần Dung.
Người thì lạnh nhạt chưa dứt, kẻ vẫn tằn tục không thôi.
Bỗng có kẻ chạy chậm mà vào, lao đến chỗ Sơn Tông: “Lang quân về rồi.”
Người nọ hành lễ với Sơn Tông xong lại chắp tay lần lượt chào nhóm Triệu Tiến Liêm, thấy Trưởng Tôn Tín thì hơi ngẩn ra, lúc xoay sang Thần Dung thì kinh ngạc lắm, nhìn nàng vài lượt, buột miệng hô lên: “Phu…”
Giọng bỗng ngưng bặt, bởi một tay Sơn Tông đang túm gáy gã.
Chàng trầm giọng: “Uốn lưỡi trước khi cất lời.”
Kẻ ấy đảo mắt: “Phu… Phủ đây đã tươm tất cả, quý nhân cứ an tâm mà nghỉ lại.”
“Ờ.” Sơn Tông buông gã ra.
Ai nấy chứng kiến cảnh này.
Đấy là quản sự của phủ. Thần Dung nhìn thoáng đã nhớ ra, gã là thị tòng thiếp thân của Sơn Tông.
Năm ấy chính gã dâng giấy hoà ly lên cho mình.
Nàng thuộc cả tên kia, Quảng Nguyên.
Quảng Nguyên cười ngượng chào nàng: “Quý nhân khoẻ ạ.”
Thần Dung ngẫm nghĩ, chợt hiểu mọi sự, nhìn sang người đàn ông đứng cách mình vài bước: “Đây là nhà ngươi?”
Sơn Tông xoay miếng bao cổ tay, nhìn sang.
Triệu Tiến Liêm giải thích: “Vâng, đây đích thị quan xá của Sơn sứ, song chàng ta không thường trú lại, sớm đã giao sở quan toàn quyền lo liệu, nay vừa khéo thành chốn tạm ngơi chân của nhị vị.”
Thảo nào bên trong trang hoàng như thế, chẳng trách Hà thị lại kể mấy chuyện kia.
Hoà ly rồi còn lọt vào hang ổ chàng ta. Thần Dung khó tránh cảm thấy kỳ lạ.
Trưởng Tôn Tín đứng cạnh khẽ tiếng ho khan, giờ hắn hơi hối hận việc nhờ Thứ sử ra mặt hộ rồi.
Sơn Tông thì chẳng hề gì, vốn chàng đã không màng từ khi giao toà nhà này cho sở quan, ai vào ở cũng vậy thôi.
Nếu không cùng đến, chàng thậm chí còn chả hay chuyện này.
“Thế ta về đây.” Chàng qua loa ôm quyền, chào hỏi kiểu nhà binh, xoay người bước ra ngoài.
Thần Dung thờ ơ trông theo bóng lưng dứt khoát ấy, lòng lại nhủ thầm: Quả nhiên chỉ đến để bảo nàng đổi ý.
Xoay sang bắt gặp Quảng Nguyên đang nhìn trộm mình, có vẻ vẫn chưa tin nổi, bị nàng phát hiện lại cúi đầu ngắm đất…
Sơn Tông ra khỏi phủ, Hồ Thập Nhất cũng theo cùng.
“Lão đại, thừa dịp ngài vắng mặt tôi đã dò hỏi Thứ sử rồi, ngài nghĩ sao? Thị lang nọ bảo họ tuân thánh chỉ mà đến, thì ra là muốn đãi khoáng.”
Sơn Tông vừa đi vừa đáp: “Không lạ, hắn vốn thuộc bộ Công.”
Hồ Thập Nhất không rõ lục bộ trong kinh như nào, cũng chẳng vui mừng vì mình khỏi phải đích thân xua cái nàng kiêu kỳ đó nữa, gã chỉ thấy bất lực: “Phiền phức gì thế này, chẳng nhẽ chúng ta bị đưa vào tròng rồi? Chẳng những lệnh cấm vô hiệu với họ, giờ ngài lại còn phải làm hộ vệ cho cô nọ nữa.”
Sơn Tông cười cười, nào phải vào tròng, nàng nhắm thẳng vào chàng cơ.
Không hổ danh Trưởng Tôn Thần Dung trọn quân doanh chẳng ai trấn nổi.
“Lão đại hộ tống nàng ta thật ư?” Hồ Thập Nhất hỏi dồn.
“Ngươi nghĩ sao?”
Sơn Tông xuống thềm thả ngựa, thầm cân nhắc chuyện thánh chỉ vừa bàn.
Thấm thoát ba năm, Trường An đã có Tân quân.
Song Trưởng Tôn Tín đãi khoáng thì đưa Trưởng Tôn Thần Dung theo làm gì?