Thần Dung mơ thấy mình đang lăn lộn cùng người khác.
Soạt một tiếng, áo quần rơi. Cánh tay cường tráng của người nọ đưa sang, siết lấy eo nàng.
Ánh nến mông lung, bờ vai rộng của đàn ông phơi bày trước mắt không ngừng nhấp nhô, mồ hôi tí tách lập loè.
Nàng khó chịu, vô thức muốn níu lấy thứ gì, duỗi tay bắt được mảnh áo vừa rơi.
Nhìn thoáng sang, là tấm áo cưới nàng mặc lúc thành hôn.
Ngoảnh phắt lại trông mặt người đàn ông nọ…
Ngay sau đấy, kinh hoàng choàng dậy.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hắt nghiêng lên giường.
Thần Dung siết chặt chiếc chăn mỏng đang đắp, mồ hôi mướt mải lưng áo dày.
Nàng thở gấp từng hồi, vẫn chưa dứt cơn mơ.
“Thiếu chủ?” Thị nữ Tử Thuỵ chầu bên ngoài, nghe tiếng bèn hỏi: “Ngài dậy rồi ạ? Khéo thật, lang quân vừa lệnh khởi hành.”
Thần Dung bình tĩnh lại, đáp “Ừ”, giọng khàn một cách kỳ lạ.
Tử Thuỵ đẩy cửa hầu nàng thức giấc, vừa chạm vào người đã bật thốt: “Sao thiếu chủ lại ra nhiều mồ hôi thế này?”
Thần Dung mắt nhắm mắt mở, qua quít: “Nằm mơ thôi.”
Tử Thuỵ càng ngạc nhiên hơn: “Lạ vậy, thiếu chủ đã bao giờ bị bóng đè đâu.”
Không sai. Thần Dung vuốt gương trăng đang sốt hầm hập.
“Ắt là do núi cao đường xa, ngài ở chưa quen.” Tử Thuỵ lẩm bẩm, xoay đi lấy nước sạch.
Đây là một đạo quán quả thật hơi xa, đoàn họ đi từ Trường An đến cũng mất hơn nửa tháng, đấy là đã chẳng ngơi nghỉ hẳn hoi dọc đường.
Thần Dung không đáp, mắt đã mở hẳn song vẫn như chưa tỉnh lắm, đưa tay xoa cổ, mồ hôi mướt rượt tay.
Thế đã là gì, cả người cứ như vớt từ dưới nước lên. Nàng chà tay, hồi tưởng lại giấc mơ kia…
Đạo quán văng vẳng tiếng chuông, mặt trời chưa lên, chúng đạo sĩ đã thức giấc, cung kính chầu ngoài cổng.
Ngay cả hai tiểu đồng quét tước cũng có mặt, tay cầm mắt nhìn cây chổi hẵng còn cao hơn mình đứng cuối hàng.
Người của gia tộc Trưởng Tôn – con cháu nhà công thần khai quốc mang tước công khanh bao đời bỗng vạn dặm đường xa từ kinh thành Trường An hạ cố đến ngơi chân nơi đạo quán nhỏ miền núi hoang này, ấy là chuyện lớn chẳng ai trở tay kịp.
Hôm qua họ đến, ngay cả tri quán* đã bế quan lánh đời cũng phải phá lệ ra nghênh.
*đạo sĩ đứng đầu đạo quán, chủ trì mọi việc
Hôm nay khách quý sắp về, mọi người ắt phải tiễn đưa chu đáo.
Họ Trưởng Tôn chuyến này dẫu gọn gàng giản đơn thì nhân khẩu cũng hơn vài chục, lấp đầy cả đạo quán, chốn bé xíu đây chưa từng nghênh đón đại tộc nào như thế.
Chúng đạo sĩ xuôi tay đứng thẳng, nghiêm trang dõi theo đoàn tuỳ tùng hộ vệ ra vào thu dọn hành lý, chuẩn bị ngựa xe, chỉ biết dùng ánh mắt tán thán độ xa hoa bễ nghễ của thế gia cõi tục.
Đứng trước cỗ xe ngựa là một chàng thanh niên vận áo dài cổ tròn, mặt mũi thanh tú, hành động sang quý, ấy đích thị trưởng đoàn Trưởng Tôn Tín.
Bên cạnh là tri quán tay cầm phất trần, khom lưng vái hắn: “Lang quân thứ tội, tệ xá tiểu quán nghèo hèn, tiếp đãi quả chẳng chu toàn.”
Trưởng Tôn Tín cười đáp: “Ta thì chả sao, chỉ cần vị tổ tông trong kia không bảo tệ là ổn.” Đoạn khua tay ra sau.
Tức khắc có thị tòng bước tới, hai tay dâng bạc lễ tạ.
Tri quán cung kính nhận tiền, thầm nghĩ “tổ tông” mà hắn vừa nhắc hẳn là vị nữ quyến đến cùng kia.
Lúc họ đến ông không dám quan sát kỹ, chỉ biết khi người nọ xuống xe, tất thảy đều cung kính, ngay cả vị Trưởng Tôn lang quân đây cũng theo sau hầu nàng vào cửa, thế mà chẳng ai lấy làm lạ, cứ như hẳn nhiên phải vậy.
Sau đó tri quán có hỏi thăm, nghe đâu vị nữ quyến ấy là em gái của lang quân đây.
Song cũng nghe đồn lang quân đây là Công bộ thị lang đương triều, còn trẻ đã làm quan to kinh kỳ, kế thừa họ Trưởng Tôn, thế mà chẳng kiêu sa như em gái ruột nhà mình.
Với cả giọng điệu ban nãy yêu chiều quá lắm, tình cảm khắng khít rành rành.
Phía này, Trưởng Tôn Tín đã ngó vào cổng vài bận mà vẫn chẳng thấy ai, bèn hỏi người bên cạnh: “Đâu cả rồi?”
Nô bộc vừa gửi lễ tạ khéo thay chạm mặt Tử Thuỵ, thúc giục một phen, biết lý do lập tức kề tai bẩm đôi câu.
Trưởng Tôn Tín nghe đoạn nhíu mày: “Lên đường muội ấy khó mà yên giấc.”
Tri quán nghe vậy lấy làm run, cho là đạo quán làm phật ý vị “tổ tông” nọ, bèn chen lời: “Xin hỏi lang quân, sau đây định đi đâu?”
Trưởng Tôn Tín vốn đang ngó chừng vào cổng, nghe hỏi bỗng sực nhớ ra điều gì, ngoái đầu đáp: “Đến U Châu, đạo trưởng có hay đường nào là nhanh nhất?”
Tri quán vội nghĩ kỹ, gật đầu: “U Châu thì đường này là tắt nhất rồi, không còn bao xa nữa, chỉ e U Châu… gần đây không tốt lành gì.”
Trưởng Tôn Tín chắp tay sau lưng, chẳng quan tâm mấy, không lành thì sao, dưới gầm trời này chẳng nơi đâu Trưởng Tôn nhà họ không đến được.
Đúng lúc này, người hắn đợi mãi chờ hoài rốt đã bước ra.
Thần Dung vệ sinh sạch sẽ, thay quần áo, ăn sáng xong mới thong dong dắt Tử Thuỵ đi đến.
Bấy mới vào thu, nàng khoác áo choàng đỏ hút mắt, vừa xuất hiện đã khiến chúng đạo sĩ nghiêm như gỗ cũng phải lũ lượt nhìn lén.
Song chỉ trông thấy dáng người dong dỏng cao. Nàng liếc qua tất thảy, nhìn Trưởng Tôn Tín một cái rồi tự mình đi trước.
Lúc đi tay khum khum trong áo như đang ôm thứ gì, nửa che nửa giấu, thấp thoáng trông như một chiếc hộp gỗ dài.
Tri quán cũng liếc trộm nàng, nhớ lúc đến vị “tổ tông” này đã ôm thứ ấy rồi, chẳng biết đựng gì bên trong.
Gia tộc lớn đúng là khó hiểu.
Trưởng Tôn Tín sải bước đuổi theo, không quên khua tay gọi, tức thì có tôi tớ tháu chuyện chạy đến sắp đôn bên xe ngựa.
“Cũng xong cả rồi, chờ muội thôi.” Hắn bắt kịp Thần Dung, thừa dịp nhìn kỹ nét mặt nàng, khẽ hỏi: “Trông hơi xuống sắc, nghe bảo muội bị bóng đè à, mơ thấy gì vậy?”
Thần Dung ngừng phắt lại, ánh mắt mông lung chợt loé sáng: “Thôi, ta không muốn nhắc, ca ca đừng hỏi nữa.”
Trưởng Tôn Tín trái lại ngờ vực: “Rốt đã mơ thấy gì? Ta không thể không hỏi, ta chỉ mong muội chuyến này thuận buồm xuôi gió, không phật ý chuyện gì.”
Trong lúc khẽ giọng trò chuyện, cả hai đã đến chỗ xe ngựa.
Trưởng Tôn Tín quả thật không đùa, ngay cả chiếc xe ngựa Thần Dung đi chuyến này cũng là loại rộng rãi thoải mái nhất mà hắn tuyển mãi mới xong, chỉ sợ nàng khó chịu.
Trên đường nàng bâng quơ bảo muốn ngắm cảnh, hắn chẳng lấy làm điều mà mời ngay thợ nới rộng cửa sổ, lại mắc thêm sa mỏng vì sợ côn trùng quấy nhiễu.
Càng khỏi nhắc đến những chuyện lông gà vỏ tỏi khác, rõ vẻ nâng niu nàng như nâng niu hòn ngọc quý.
Thần Dung đã đặt một chân lên đôn, nghe đoạn rụt về, vẻ mặt là lạ, như hây hây đỏ: “Chỉ e ta nói rồi huynh lại nghĩ không nên.”
Trưởng Tôn Tín vỗ ngực cam đoan: “Sao vậy được, ta là ca ca muội, trước mặt ta muội cứ an tâm…”
“Đàn ông.”
Hai chữ đột ngột xuất hiện này khiến Trưởng Tôn Tín như hoá đá, vội ngoái đầu nhìn quanh, may mà Tử Thuỵ khôn lanh, thấy chủ tử trò chuyện đã dắt đám tôi tớ khác lùi xa từ lâu.
Hắn sợ chưa ổn bèn phất tay về phía cổng, ý bảo nhóm đạo sĩ về cả đi, đừng dòm ngó nữa. Đoạn quay lại, khẽ răn: “Sáng ngày ra mà nói gì đấy, để người ta nghe thấy thì nguy!”
Thần Dung nhìn trời.
Nàng đã bảo từ đầu rồi mà? Chính lão gặng hỏi chứ ai.
Sau đó Trưởng Tôn Tín lại xán tới: “Đàn ông gì?”
Hắn vốn không phải ngữ cổ hủ, chẳng qua chỉ muốn giữ mặt mũi hộ muội muội quý nữ danh môn nhà mình thôi.
Chẳng biết có phải nhìn lầm không, song ánh mắt Thần Dung thoáng như chững lại, sau rốt biến mất nhẹ tênh.
“Quên rồi.” Nàng vén áo choàng, ôm hộp bước lên xe.
Trưởng Tôn Tín càng tò mò hơn, con bé này thì mơ thấy đàn ông gì?
Ngoài cha anh ra thì nó đến nay có thân mấy với đám đàn ông đâu, trong số đấy lại được bao người đủ sức vào mộng?
Nhẽ nào là…
Liếc ra sau, thấy nhóm đạo sĩ nọ vẫn đứng chầu rặt vẻ “khách quý chưa đi bọn tôi không dám động”, hắn không tiện nói những lời còn lại, bèn xua tay hạ lệnh: “Khởi hành!”
Ngựa xe cuồn cuộn xuống núi, chúng đạo sĩ như sống lại, khom lưng cúi đầu tiễn đoàn người theo lệnh của tri quán.
Trên xe, Thần Dung ngả người ra sau, nhắm mắt ngủ bù.
Ba năm trước, nàng cũng từng ngồi xe ngựa kiểu này rời Trường An.
Song khi ấy phô trương gấp trăm lần bây giờ, bởi đấy là lúc nàng thành hôn.
Là con gái út được yêu chiều nhất nhà Trưởng Tôn, hôn sự của nàng là chuyện lớn của cả gia tộc, phu quân cũng do cha mẹ duyệt xong cả nhóm anh tài mới lọc được ra.
Sơn Tông – đích trưởng tử của họ Sơn ở Lạc Dương.
Dòng Trưởng Tôn công huân của Trường An, họ Sơn thế gia tướng môn ở Lạc Dương. Cuộc liên hôn giữa thế gia hào tộc nhận không ngớt lời tán tụng.
Bấy giờ xóm giềng chen nhau mà ngóng, ngay cả tiên đế sinh thời cũng phải ban quà mừng.
Năm ấy nàng mười sáu, rạng rỡ gả từ Trường An đến Lạc Dương.
Song vẻ vang vô thượng chẳng qua cũng chỉ kéo dài được nửa năm.
Nửa năm ấy, phu quân nàng hồ như vẫn mãi lãnh binh bên ngoài.
Rốt cũng đến ngày chàng về, chẳng đâu vẻ tình rộn sau cách trở, chỉ có mỗi kết thúc đang chờ.
Hôm ấy, thị tòng thiếp thân của chàng quỳ trước cửa phòng nàng, hai tay dâng giấy hoà ly cao quá đầu, không ngẩng mà tâu: “Lang quân tự lúc thành đôi với phu nhân, nào đâu tình ý phu thê, hiếm khi gặp mặt, chỉ thấy khiên cưỡng. Nay mong phu… quý nữ Trưởng Tôn nhận giấy, xem như kết thúc, ai nấy bình an.”
Thần Dung cứ ngỡ nghe lầm, đến khi gã lặp lại mới khó tin buông lời: “Chàng vừa cưới ta mà đã phật lòng với ta như vậy?”
Thị tòng vái dài, giấy hoà ly vẫn mãi giương cao: “Lang quân bảo lòng ngài đã quyết, kiếp này vô duyên với quý nữ, thực không xứng đôi, chẳng mong gặp lại.”
Thần Dung là ai cơ chứ? Nàng trưởng thành trong vòng tay họ Trưởng Tôn, chưa từng bị đối xử như thế này, hoà ly thì chẳng khác nào bảo nàng bị bỏ.
Nàng giận dữ đi tìm Sơn Tông, đến tận cửa lớn nhà họ Sơn vẫn chẳng tìm ra, chỉ thấy ngựa xe tiễn mình dọn sẵn, thậm chí vời cả một đội quân chỉn chu bảo vệ nàng.
Thị tòng đuổi theo, lại vái: “Phu… Quý nữ đừng tìm nữa, lang quân đã rời nhà họ Sơn, từ nay không về.”
Thần Dung giá băng nhìn gã, lại trông sang đội quân lạnh lùng kia, nghiến chặt răng…
Hôm ấy nàng chẳng thiết lời vời náu bước của cả nhà họ Sơn, trở về Trường An đầu không ngoảnh lại.
Họ Trưởng Tôn nhất loạt hãi hùng, ca ca Trưởng Tôn Tín nhanh chân nhất, giành chạy đến trước hơn ai, kéo tay nàng ngờ vực: “Sao lại thế được! Phu quân muội đâu?”
Thần Dung siết chặt giấy hoà ly trong tay áo, hất cằm, thẳng thừng đáp: “Phu quân gì cơ, chết rồi ạ!”
Con gái nhà Trưởng Tôn không hoà ly, chỉ chịu tang chồng.
Cứ xem như phu quân mình đã mất.
Chuyện cũ đến đấy là ngừng, cảnh trong mơ lại thoáng hiện ra.
Thần Dung mở mắt, một tay chống má suy nghĩ, sao mình lại mộng thấy cái ngữ ấy…
Động phòng.
Thực ra hôm ấy bỗng có lệnh điều động, vừa hoàn lễ chàng ta đã đi mất, nửa năm sau đấy gần nhau thì ít xa nhau lại nhiều, đến tận lúc hoà ly nàng vẫn chưa từng nên kiếp vợ chồng với chàng ta.
Rành rành trước đây chưa từng mơ thấy.
Xe ngựa bỗng chậm lại, Trưởng Tôn Tín nói với vào: “A Dung, ta vừa mới ngẫm xong, giấc mơ đó là điềm tốt đấy.”
Thần Dung đang suy nghĩ thì bị cắt ngang, bấy mới nhận ra bàn tay chống má của mình nóng rực, xốc lại tinh thần, ngước lên hỏi: “Huynh bảo gì cơ?”
Trưởng Tôn Tín thò đầu qua cửa sổ mắc sa, khẽ bảo: “Cũng đến lúc rồi, muội về nhà đã ba năm, chuyện nọ cũng qua lâu rồi, theo ta thấy, mơ vậy là muội sắp có tình mới đấy thôi.”
Thần Dung thầm nhẩm lão có ý gì đây, bảo mình thiếu thốn lâu quá ấy hả?
“Huynh lại còn biết giải mộng cơ đấy.” Nàng xoay sang, lại lén mường tượng gương mặt của người đàn ông trong mơ.
Thực ra cũng không trông rõ, trong mơ lúc nàng ngoái đầu nhìn thì chỉ thấy vóc người cường tráng, mọi thứ khác như phủ một lớp sương.
Tâm trí nàng lại vẩn vơ, người nọ có phải chàng ta không nhỉ…
“Không đâu, A Dung,” Trưởng Tôn Tín lại muốn nàng suy nghĩ tích cực hơn, đứng đắn bảo: “Tin ca ca đi, dẫu muội có mơ thấy ai cũng chớ đắn đo nhiều, đây là điềm tốt!”
Dứt lời thoáng ngập ngừng, bổ sung: “Cấp bách nhất hiện thời là hoàn thành nhiệm vụ quan trọng trước mắt.”
Thần Dung nghe vậy mới ngoảnh lại, nhìn chiếc hộp trong lòng: “Rõ rồi.”