TYT & Autumnnolove team gửi các bạn truyện Bị Cách Ly Ở Nhà Sếp Thì Phải Làm Sao. Mong các bạn đọc truyện vui vẻ và trải nghiệm tốt trên ứng dụng TYT
Tên truyện: BỊ CÁCH LY Ở NHÀ SẾP THÌ PHẢI LÀM SAO?
Tác giả: Toái Đại Thạch
Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, đô thị tình duyên, hài hước, HE
Giới thiệu:
Chủ topic: Mang quà qua nhà sếp thăm bệnh, bỗng nhiên có lệnh phong tỏa và hạn chế, tôi bị cách ly ở trong nhà sếp phải làm sao đây? Tôi không mang theo quần áo gì cả, chỉ có tôi - sếp - mẹ của sếp thôi.
Lầu 1: Đừng nói nữa, chủ thớt ơi, tôi đã dùng ngón chân để đào biệt thự cho cô rồi đây!*
(*Dùng ngón chân để đào biệt thự: là một thuật ngữ phổ biến trên mạng Internet Trung Quốc, thường dùng để diễn tả một hành động hay tình huống vô cùng xấu hổ, lúng túng. Bởi vì mỗi khi con người lúng túng, họ hay vô thức quíu ngón chân xuống.)
Chủ thớt: Đó không phải là vấn đề, vấn đề là sếp miễn cưỡng coi tôi như mối tình đầu của ảnh. Vì sao nói là miễn cưỡng? Bởi vì chúng tôi chỉ nói chuyện yêu đương một khoảng thời gian đã chia tay rồi.
Lầu 2: Chủ thớt, cô có thêm một Buff đấy à?
Bảy ngày sau đó
Lầu 1: Xin hãy cho biết chủ thớt đã mang theo quà gì tới vậy?
Chủ thớt: Trái cây, sếp bị gãy xương, cho nên tôi còn mang theo một cái giò heo, xương ống, sườn que siêu to, đồ ăn kèm tôi cũng có chuẩn bị sẵn.
Sếp bị thương vì tôi, cho nên tôi tặng thêm một bó hành tây (mau chóng khỏe lại), và hai cân tỏi (xin hãy bỏ qua và đừng trách tôi).
Lầu 1: Chủ thớt, tôi sai rồi, cô mới là cứu tinh của sếp của cô! Anh ta phải lấy thân báo đáp ơn cứu mạng này!
Hai tháng sau
Lầu 1: Chủ thớt, dạo này cô thế nào rồi?
Chủ chớt: Đợi dỡ bỏ phong tỏa là đi chụp hình đăng ký kết hôn liền nè.
Lưu ý:
Nội dung trong truyện đều là hư cấu, vui lòng không so sánh với đời sống hiện thực, nhân vật thuộc về tác giả.
Nữ chính ngốc nghếch hài hước x Nam chính trầm ổn phúc hắc.
Vai chính: Tô Linh Lang, Mạnh Thường Phong.
Vai phụ: với sự tham gia diễn xuất của các nhân vật khác.
Một câu tóm tắt: Tôi tới thăm bệnh thôi mà, bỗng nhiên có lệnh phong toả làm tôi không trở về được.
Ý chính: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.