Editor: Hoài

“Vui lòng xuất trình mã khai báo di chuyển trong nước. Kiểm tra dịch tễ xin mời rẽ phải, không cần phải chờ ở sảnh."

Loa lớn trước cổng bệnh viện không ngừng lặp lại đoạn thông báo này một cách máy móc, đây là chuyện bình thường trong vài năm gần đây.

Dừng xe ở ven đường, Tô Linh Lang chụp ảnh cổng lớn bệnh viện, sau đó chỉnh lại hoa nhựa đỏ thẫm trên quai giỏ hoa quả rồi mỹ mãn chụp thêm một tấm ảnh nữa. Cô chạm mở Wechat, gửi hai tấm ảnh và quy định người đến thăm bệnh nhân nội trú của bệnh viện cho một người được ghi chú là "Sếp".

Tô Linh Lang: [ Sếp ơi, tôi có mua trái cây đến thăm anh, mà không được vào khu nội trú, tiếc thật! ]

Bên kia trả lời rất nhanh.

Sếp: [ Ừ, rất là đáng tiếc. ]

Tô Linh Lang vui vẻ trong lòng, cô nhanh chóng viết một đoạn tin nhắn thật dài. Đầu tiên là biểu đạt một cách đơn giản rằng cô muốn đến thăm sếp cỡ nào, tiếc nuối khi lần này không thể thăm bệnh ra làm sao, lại tự khen đã chọn trái cây cẩn thận thế nào. Cuối cùng, chúc sếp sớm ngày bình phục như hàng “nguyên đai nguyên kiện”*. Ấn gửi đi xong, Tô Linh Lang cảm thấy như đã buông được một chuyện hệ trọng trong lòng.

(*”Nguyên đai nguyên kiện”: ý nói nguyên vẹn như lúc ban đầu, chúc cho người bệnh nhanh chóng hồi phục.)

Sếp: [ Đã nuối tiếc như thế, thì đưa nó đến nhà tôi đi. ]

Tô Linh Lang:???

Sếp: [ Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã xuất viện được hai hôm rồi đấy. ]

Tô Linh Lang đưa tay ấn ấn khẩu trang trên mặt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia hồi lâu. Cuối cùng cô quyết định sẽ giả chết, coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

Không ngờ đối phương đoán được suy nghĩ của cô, trực tiếp gọi điện thoại đến.

Tô Linh Lang căng thẳng nhấn nhận cuộc gọi, cười mỉa và nói: “Sếp à, tôi đang lái xe.”

“Em gái, quét mã trả tiền đỗ xe đi.”

Thấy ông chú đang giơ mã QR bên ngoài cửa xe, mấy đầu ngón tay của Tô Linh Lang bấu thật chặt vào điện thoại. Không biết bây giờ cô chạy đến đường sắt và khiêng xe lửa đi ngay trong đêm có còn kịp không?*

(*Dùng để mô tả một người chạy trốn rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của tàu hỏa.)

“Anh chờ một chút nha sếp.” Tô Linh Lang nhanh chóng chuyển cuộc gọi sang chế độ chờ.

“Em gái, muốn đỗ bao lâu?” Ông chú hỏi.

“Đi ngay bây giờ.”

Ông chú trợn trắng hai mắt, “Đã quá mười lăm phút rồi, vẫn phải thu tiền.”

“Trả trả trả.”

Cuối cùng cũng tiễn được ông chú đi, Tô Linh Lang vò đầu bứt tóc quay lại cuộc gọi: “Sếp à......”

Lập tức có một âm thanh trong trẻo vang lên từ đầu bên kia, giọng điệu đều đều : "Cô tới bệnh viện mắt à?”

“Có đâu, là bệnh viện lần trước mọi người đưa anh đến .....”

Nói đến đây Tô Linh Lang dừng lại, thầm nghiến răng ngẫm lại. Sếp muốn nói rằng ánh mắt của người vừa nãy gọi cô là "em gái" không tốt. Ở nơi Điền Thành này, nếu có ai đó gọi bạn là "em gái", tức là trông bạn rất trẻ. Châm chọc mỉa mai như thế, nếu là người bình thường phản ứng chậm sẽ không hiểu sự mỉa mai trong lời nói từ giọng điệu nghiêm túc của sếp.

Vốn dĩ cô rất trẻ mà: "Khi tôi đi taxi, bác tài còn hỏi tôi học trường cấp 3 nào đấy.”

“Chẳng lẽ không phải do cô ăn mặc như học sinh sao?”

Tô Linh Lang hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy không thể tiếp tục cuộc điện thoại này nữa: “Thảo nào chân anh bị bó bột.”

Miệng lưỡi độc địa, bó bột rồi mà vẫn không nói nổi anh ta!

“Tô Linh Lang.”

Cô hơi sửng sốt, rõ ràng đã nghe quen người khác gọi cả tên mình, nhưng khi cái tên này phát ra từ miệng anh ta vẫn luôn dịu dàng lưu luyến, làm lỗ tai cô ngứa ngáy.

“Tôi phải nhắc cô một chút, tôi thành người què bởi vì cứu cô đấy”.

Cơn tức vừa bùng lên lập tức giảm xuống chỉ còn một nửa. Hôm đó khi nhìn thấy anh, cô quá bất ngờ, đang đi giày cao gót nên bước hụt trên cầu thang, nếu không nhờ anh kéo lại thì chắc người đang bó bột bây giờ chính là cô rồi.

Cô và một đồng nghiệp nam khác cùng đưa sếp tới bệnh viện.

Bởi vì dịch bệnh, nên sếp phải nằm viện mà không có ai chăm sóc.

Bởi vì một số chuyện nên cô cố ý chờ ba ngày sau mới đến thăm sếp.

“Tô Linh Lang, tôi không bàn tới cổ đại, chỉ nói hiện đại, có phải cô nên bưng trà rót nước, một ngày làm ba bữa cơm đưa đến bệnh viện cho tôi không?"

“Đúng vậy, anh nói rất đúng đấy sếp.” Tô Linh Lang vâng vâng dạ dạ, “Nhưng tôi vừa mới chuyển đến Điền Thành, trong nhà vẫn chưa có nồi niêu xoong chảo......”

“Nhà tôi có.”

“Hả?”

Tô Linh Lang nghẹn họng, cô nói không nên lời. Trong lúc còn đang ấp úng muốn tìm một lý do nào đó để biện bạch thì nghe được giọng điệu ung dung, mang theo vài phần cợt nhã: "Chẳng lẽ cô vẫn chưa buông được chuyện năm đó?"

Lời này như đã mở ra một cái miệng cống, những kí ức ngây ngô năm đó y hệt cơn lũ ùa về, cảnh tượng thuở ấy hiện ra trước mắt cô. Họ học cùng trường, anh lớn hơn cô một tuổi, vừa đẹp trai vừa dễ mến, chuyện giữa hai người họ năm đó chẳng qua chỉ là cô theo đuổi anh.

“Làm gì có chuyện đấy.” Nói xong lời này, Tô Linh Lang mới nhận ra giọng nói của cô có chút khô khốc: “Anh mà không nhắc thì tôi cũng quên lâu rồi.”

“Ra vậy, thế thì tốt quá.” Giọng nói trầm ổn của anh làm người không đoán ra được cảm xúc: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, để xem tấm lòng của cô như nào.”

Tô Linh Lang cúp máy, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt như bị mắc nghẹn: “Tấm lòng......”

Cô mím môi, cô bắt đầu cay cú lướt điện thoại, tìm đường đi đến chợ đầu mối nông sản lớn nhất gần đây…

Hãy để anh ta nhìn rõ “tấm lòng” của cô.

Sau khi xuống xe, Tô Linh Lang lấy ra chiếc xe đẩy hàng nằm trong cốp xe dùng để kéo hàng chuyển phát nhanh trong đợt khuyến mãi lớn trước đó, rồi sải bước đi vào chợ đầu mối.

“Ông chủ, bao nhiêu tiền một cái móng heo? Mười cái thì sao? Được, bán cho cháu mười cái.”

“Còn móng dê thì sao? Ok luôn, cho cháu mười lăm cái móng dê luôn.”

“Lấy cả xương ống bò này cho cháu, có thể cạo hết lông được không? Cháu cảm ơn ông chủ.”

“Ông chủ! Chỗ này của chú bán cả móng lừa đen ư?! Đây là móng lừa đen đúng không? Cái này có bán không ạ? Vậy lấy cho cháu một cái để tiếp thêm can đảm!”

“Được, khi nào sắp sửa giao hàng ông chủ chỉ cần gọi cho cháu một cuộc gọi là được”.

Tô Linh Lang mua thêm một ít xương gà mái già, rồi di chuyển đến khu bán rau quả. Cô khiêng một quả bí đao siêu to khổng lồ lên xe đẩy hàng, sẵn tiện ghé mua một túi rong biển to đùng. Không quên ném vào một bó hành lá, một túi tỏi và một túi gừng. Sau đó lượn thêm vòng nữa để mua tất cả những thứ có thể hầm canh, và tống hết lên xe đẩy.

Nhìn chiếc xe đẩy hàng chất một đống đồ, Tô Linh Lang chống nạnh mừng thầm. Cô quyết định ném mớ "tấm lòng" này vào nhà sếp rồi bỏ của chạy lấy người, tuyệt đối không quay đầu lại. Nghĩ vậy, cả người cô lập tức tràn trề sức sống.

Mạnh Thường Phong ngồi trên xe lăn nhìn về phía cửa sổ, anh chán sắp chết rồi. Con ngươi màu nâu nhạt thất thần nhìn cây xanh bên ngoài, lâu lâu lại chớp mắt một cái, nhìn vào điện thoại, rồi lại đổi tư thế và tiếp tục chống cằm nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa có tiếng động, Mạnh Thường Phong đảo mắt nhìn qua, người đến gỡ khẩu trang ra nhìn anh, giọng điệu rất không hài lòng: "Ánh mắt đó là có ý gì? Mẹ đến thăm con mà con thất vọng thế à."

“Không phải.” Mạnh Thường Phong lại dời ánh mắt nhìn ra cửa sổ, điều khiển xe lăn di chuyển đến: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Nếu không nhờ dì Ngô nấu cơm cho con nói cho mẹ thì đến chắc giờ mẹ vẫn chưa biết chân con bị thương! Dì ấy nói là hôm nay ở nhà có việc cho nên không đến làm cơm cho con được. Chẳng lẽ người làm mẹ này có thể không đến chăm sóc con trai mình?”.

Thường Mỹ Hồng xách đồ ăn đi đến tủ lạnh, sau khi mở tủ ra thì sửng sốt vài giây rồi lẩm bẩm một câu: "Đúng là sạch hơn cả chó liếm."

“Ở đây gọi cơm hộp cũng tiện” Mạnh Thường Phong nhấp môi nói.

“Cố gắng bớt ăn cơm hộp bên ngoài lại đi! Thà con tự úp bát mì thả thêm cọng rau xanh vào ăn còn khỏe hơn đồ ăn bên ngoài!”

Thường Mỹ Hồng nhíu mày lườm anh một cái: “Con cũng đừng chê mẹ phiền, mẹ chỉ rảnh làm một bữa cho con thôi, buổi chiều mẹ phải về rồi, hôm nay bên vũ đoàn Hoàng Hôn Đỏ ra bài nhảy mới..”

Nhìn người mẹ đang bận rộn ở trong bếp, Mạnh Thường Phong mím môi, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin. Nhưng vào lúc này mấy tiếng "kính coong, kính coong" vang lên ngoài cửa, anh hơi nhíu mày rồi ra mở cửa, đúng lúc hình ảnh Tô Linh Lang đang cố gắng kéo một xe đẩy thức ăn khổng lồ ra khỏi thang máy đập vào mắt anh.

Mạnh Thường Phong: “......”

Anh rất muốn giả vờ như không quen biết con người này.

Tô Linh Lang: “......”

Chẳng qua trẹo chân bó bột một tí mà cũng phải ngồi xe lăn chạy bằng điện?

Tô Linh Lang vận khí đan điền, dùng sức kéo một cái, cuối cùng cũng lôi được xe đẩy ra khỏi thang máy. Cô đang đi với tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực thì nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của người đang ngồi trên xe lăn ở cuối lối nhỏ, khí thế của Tô Linh Lang lập tức hạ xuống. Bước chân càng lúc càng ngắn, càng lúc càng chậm, chưa đến nơi cô đã nở một nụ cười nịnh nọt:

"Sếp, để anh phải ra tận cửa đón tôi, làm phiền rồi..”

Mạnh Thường Phong không trả lời cô ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn nhìn chiếc xe đẩy đồ kia, nhướng mày hỏi: “Cho heo ăn à?”

“Làm gì có chuyện đó, heo có ăn móng giò đâu.”

"Heo không ăn mà bắt tôi ăn, hửm?”

Tô Linh Lang: “???”

Cô cắn chặt răng nhìn cái chân nguyên vẹn còn lại của sếp, hơi muốn bẻ cho nó gãy nốt. Cô xoay người cố gắng hít sâu vào rồi thở ra, sau đó nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ tay cầm của xe đẩy: “Sếp, cái này ngập tràn tấm lòng luôn đấy! Mời anh kiểm tra và nhận hàng.”

Ánh mắt của Mạnh Thường Phong quét quét đồ vật trên xe đẩy một vòng, anh cũng hiểu được ý đồ của Tô Linh Lang, khóe miệng giật giật, nâng cằm lên hỏi: "Bó hành kia là sao?"

“'Hành' để mau khỏi bệnh đó."

Lại nhìn xe đẩy, Mạnh Thường Phong vẫn không nhịn được mà giận quá hóa cười, “Mấy cái chân giò thì tôi không nói làm gì, thế cái móng lừa đen kia thì sao, cô giải thích một chút đi.”

Cái móng lừa đen để đó vô cùng bắt mắt, giống như hạc trong bầy gà, muốn bỏ qua nó cũng khó.

“Trừ tà”

Mạnh Thường Phong ngước mắt nhìn Tô Linh Lang, giọng điệu chắc nịch: “Trừ tôi thì có.”

"Làm gì có chuyện đó!” Bị nói trúng tim đen, Tô Linh Lang cười gượng, "Anh hài hước quá rồi đấy.”

“Thường Phong, trong khu nhà này có cửa hàng bán đồ ăn không? Mẹ đi mua ít hành.....” Thường Mỹ Hồng vừa ra đến cửa, nhìn chiếc xe đẩy đồ vật kia thì ngớ ra, bà nhìn nhìn Tô Linh Lang rồi lại nhìn thằng con đang ngồi ở trên xe lăn, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.

Tô Linh Lang cũng sợ ngây người, không ngờ mẹ của sếp cũng đang ở đây, cô ho nhẹ một cái rồi nhích người che khuất cái móng lừa đen.

“Đây là Tô Linh Lang, trợ lý của con.” Mạnh Thường Phong lên tiếng giới thiệu, “Đây là mẹ tôi.”

“Con chào dì.” Tô Linh Lang mỉm cười chào hỏi.

“A, ra là Linh Lang đó à, mau vào nhà đi con.”

Thường Mỹ Hồng trực tiếp đẩy chiếc xe lăn của thằng con nhà mình vào một góc tường, sau đó thân mật kéo tay Tô Linh Lang đi vào trong nhà.

“Đến đây, vào nhà đi con, mấy cái này để cho Thường Phong xử lý. Đến thăm là được rồi còn mang nhiều đồ như thế làm gì! Thằng bé không biết nấu cơm, nguyên liệu ngon cũng bị nó lãng phí cả thôi!”

“Mẹ.” Người bị đẩy sang một bên - Mạnh Thường Phong - quay đầu lại: “Cổ chân của con còn đang bó bột đấy”

“Con bị què chứ có ngỏm đâu.” Người đang tươi cười - Thường Mỹ Hồng - xoay người lập tức lật mặt trừng mắt với thằng con nhà mình: "Nhà chúng ta không có ngạch cửa, kéo một tí đồ mà cũng mất sức.”

Vừa nói bà vừa mở TV phòng khách lên cho Tô Linh Lang xem, sau đó rót một cốc nước mang đến, cười nói: "Con ngồi đây nghỉ ngơi một lát, dì đang nấu cơm thì thiếu hành, con mang hành đến thật đúng lúc !”

“Dì ơi, con đem đồ đến là đi liền, con.....”

“Cơm cũng sắp chín rồi, dì nấu nhiều lắm, con ở lại ăn đi. Nếu không là dì giận đấy..”

Nói xong, Thường Mỹ Hồng không để cho Tô Tinh Lang kịp nói thêm gì mà lập tức đi ra kéo xe đẩy đến trước mặt Mạnh Thường Phong, rút một cọng hành từ trên xe đẩy rồi đi vào phòng bếp, mặc kệ sự sống chết của con trai mình.

Nhìn cốc nước trong tay, lại nhìn người dì đang bận rộn trong bếp, nhất thời Tô Linh Lang không biết nói gì.

Chưa được bao lâu, Mạnh Thường Phong điều khiển xe lăn, chậm rì rì mà kéo xe đẩy vào trong nhà. Anh nhìn cô một cái nhưng không nói gì, tự mình lấy đồ vật bỏ vào trong tủ lạnh.

Đương nhiên Tô Linh Lang không thể không khách khí như mẹ anh mới nói, vì vậy cô vội đứng dậy đi hỗ trợ. Cô để rau dưa và trái cây lên trên, Mạnh Thường Phong để các loại thịt xuống bên dưới, cùng nhau làm việc chỉ một lát là xong. May mà tủ lạnh nhà bếp rất to, nếu không đúng là không để được hết một xe đẩy đồ.

“Lúc cô đi vào bảo vệ không hỏi thăm sao?” Mạnh Thường Phong ghét bỏ cầm lấy móng lừa đen mà hỏi cô.

“Có hỏi.” Tô Linh Lang vẫn đang bận rộn với trái cây “Nhưng hình như họ đang bận lắm, ghi chép tôi đi đâu là để tôi vào rồi.”

Anh nhíu mày, không nói gì nữa, di chuyển xe lăn rồi cầm móng lừa đen đi.

“Anh cầm đi đâu? Để cái móng lại.” Tô Linh Lang chặn phía trước anh, “Tủ lạnh vẫn còn chỗ mà.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạnh Thường Phong càng nhíu chặt mày, giọng điệu dửng dưng.

Tô Linh Lang bất động, mím môi nhìn anh.

Giằng co như thế trong khoảng mười giây, cuối cùng Mạnh Thường Phong thở dài một hơi chấp nhận:“Lấy màng bọc thực phẩm tới đây.”

Cơ mặt Tô Linh Lang lập tức giãn ra, cô nở nụ cười: “Được rồi.”

Nhìn dáng vẻ hưng phấn chạy đi tìm màng bọc thực phẩm của cô, Mạnh Thường Phong mím môi, có một chút ý cười trong ánh mắt.

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được làm xong, ban đầu Tô Linh Lang định ý tứ rụt rè ăn vài miếng cho có thôi, sau đó nhanh chân tạm biệt. Không ngờ món ăn quá ngon, ăn một miếng là không dừng lại được.

“Dì ơi, món thịt kho tàu này...” Ánh mắt Tô Linh Lang lộ ra vẻ không tưởng tượng được:“Ngon quá! Nhiều năm rồi con chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy! Quán ăn bên ngoài đều nấu quá ngọt, chỉ có dì nấu ngon! Vừa vị ăn ngon!”

“Thật không!” Nghe thấy có người khen tay nghề của mình, trong lòng của Thường Mỹ Hồng cũng vui vẻ:“Dì dùng nồi đất để kho thịt đấy, con đúng là biết thưởng thức. Không giống như Thường Phong, không nói một câu trên bàn cơm, làm dì không biết ăn ngon hay dở.”

Mạnh Thường Phong ngồi ăn cơm ở một góc, ngước mắt bọn họ một cái, không nói gì.

“Dì, món thịt bò xào ớt chuông này nữa!” Tô Linh Lang kích động nói: “Quá mềm, giống như đồ ăn ở nhà hàng nấu ấy!”

“Đây là món sở trường của dì, dì học được từ một người bạn mở quán ăn, khi ướp thịt phải dùng bí quyết, nấu xong sẽ ngon như món ăn của nhà hàng lớn!"

“Cơm hộp cũng có vị như thế này.” Mạnh Thường Phong chen vào một câu

"Con im miệng đi.” Vừa nãy Thường Mỹ Hồng còn vui vẻ, thế mà bây giờ đã liếc mắt nhìn anh: “Ăn cơm cũng không làm con ngậm miệng lại được.”

Mạnh Thường Phong câm miệng ngay lập tức, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Lòng tốt không thể chối từ, Tô Linh Lang lại ăn thêm một chén cơm, sau khi ăn xong cô vội vàng đứng dậy phụ giúp, bỏ bát đĩa vào máy rửa chén, cuối cùng cũng chào tạm biệt trong lời giữ lại của Thường Mỹ Hồng.

Cửa vừa khép lại, trong nhà quay trở về trở vẻ yên tĩnh ban đầu, Thường Mỹ Hồng nhìn thằng con đang ngồi gửi tin nhắn, hỏi: “Đây là cô bé đã từ chối con hồi học đại học sao?”

“Mẹ?” Mạnh Thường Phong kinh ngạc ngước mắt, lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy bất mãn.

“Mẹ không có xem trộm, thùng rác trong phòng con có rất nhiều mẩu giấy, lúc mẹ đổ rác thì bọn chúng tự nhiên văng ra”, Thường Mỹ Hồng chột dạ di chuyển ánh mắt.

Nhìn vào mới biết, thằng con luôn được khen là đẹp trai học giỏi nhà mình cũng sẽ suy sụp vài ngày vì bị con gái nhà người ta từ chối. Trên mỗi một mẩu giấy rớt xuống đều viết ba chữ “Tô Linh Lang” đầu tiên, có tờ hỏi vì sao cô không đăng ký vào trường đại học Điền Thị, cũng có tờ hỏi vì sao cô lại từ chối mình.

Chuyện cách đây bảy năm rồi, ban đầu bà cũng không có ấn tượng gì về nó, nhưng cái tên Tô Linh Lang thì thật sự rất ấn tượng, nghe một cái là nhớ ra ngay.

Nhìn Mạnh Thường Phong mím môi không nói gì, bà nói: “Con gái nhà người ta xinh đẹp ngọt ngào, bằng cái mặt cả ngày xị ra và cái mồm độc địa đó của con thì làm sao mà theo đuổi người ta được?”

“Mẹ, sắp đến giờ vũ đoàn người cao tuổi diễn rồi.” Mạnh Thường Phong nhắc nhở.

“Nếu mẹ là cô gái kia mẹ cũng sẽ không chọn người như con, hoặc là không mở miệng, một khi mở miệng là làm người tức chết.” Thường Mỹ Hồng chỉ chỉ anh, “Vũ đoàn của mẹ là vũ đoàn Hoàng Hôn Đỏ!”

Thường Mỹ Hồng nhìn thấy anh không nói gì, bà đứng dậy dặn dò, “Mẹ biết quy mô công ty của con vẫn ổn, cũng biết con có ý đồ không đơn giản khi để con bé làm trợ lý. Nhưng con đừng nói với mẹ nhốt trong phòng tối hay ép buộc yêu gì đó, mẹ không thể làm đồng phạm của con được.”

Mạnh Thường Phong thở dài thườn thượt, anh để điện thoại xuống nhìn bà rồi nói một cách bất đắc dĩ: “Mẹ, sau này xem tiểu thuyết ngôn tình ít thôi, ảnh hưởng không tốt đến đầu óc.”

“Thằng nhóc thúi! Con……”

Chuông cửa vang lên, Thường Mỹ Hồng tạm dừng câu chuyện và đứng dậy đi mở cửa. Bà hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tô Linh Lang đang đứng ngây người ở cửa, “Con bỏ quên thứ gì sao?”

Tô Linh Lang gãi đầu, cô khóc không ra nước mắt: “Hình như con không ra ngoài được nữa”

Ánh mắt Mạnh Thường Phong đảo qua.

Tô Linh Lang sắp khóc: “Khu chung cư bị phong tỏa, không ai được phép ra ngoài.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Linh Lang: Không mang cái gì! Khóc hu hu hu!

Thường Mỹ Hồng: Tôi không nên ở đây.

Mạnh Thường Phong: À ha, phòng tối, cưỡng yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play