Editor: Manh

Trong phòng làm việc, lúc này Tô Linh Lang đã ăn no, cô đặt đơn từ chức ở trước mặt Mạnh Thường Phong, và bắt đầu ra điều kiện.

“Tháng này muốn tôi tiếp tục đi làm cũng được, nhưng phải cho tôi tan tầm đúng giờ, tôi sẽ đặt đồng hồ báo thức đấy.”

“Được thôi.”

“Sau khi tan làm tôi muốn dùng máy tính của anh để chơi trò chơi, anh còn phải cho tôi mượn bàn phím nữa.”

“Được.”

“Những việc tôi không biết làm anh phải giúp tôi làm.”

“Tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

“Tôi đưa ra nhiều yêu cầu như vậy mà anh vẫn để tôi làm việc tiếp sao?”

“Cô có hứa sẽ làm việc chăm chỉ không?”

Tô Linh Lang gật đầu, nói: “Tôi hứa.”

Mạnh Thường Phong thở phào một hơi như trút được gánh nặng rồi mới giải thích, “Có thể là vì dù sao tôi cũng không thoát được số phận phải làm việc, cho nên liều chết cũng muốn kéo một người khác xuống nước cùng. Cảm giác trở thành ma nước cũng không tệ.”

Tô Linh Lang - người bị kéo theo xuống nước, không còn gì để nói, nhanh chóng vùi đầu làm nốt những công việc còn dang dở, sau đó cô đưa một văn kiện cho anh, “Sếp, cái này là do đồng nghiệp vừa mới đưa cho tôi làm, tôi không rành phần này, nên tôi sẽ không làm, anh giúp tôi đi!”.

Mạnh Thường Phong ngước mắt nhìn cô, nghe cô nói ra “Tôi không biết làm, anh giúp tôi đi” hết sức hợp tình hợp lý, vẻ mặt của anh sững sờ trong giây lát.

Anh nhớ lại thời cấp ba, vào một buổi sáng tiết trời khá là nóng bức, anh vừa mới đỗ xe xong thì cô đã cầm trên tay tờ phiếu điểm và vui vẻ chạy đến trước mặt anh.

“Học trưởng, lần này em xếp hạng 210, có đúng mười người bằng điểm với em! Châm chước một chút, cũng coi như em đứng hạng 200 đó!”

Trong trường học có rất nhiều người muốn có được phương thức liên lạc của Mạnh Thường Phong, phần lớn đều hỏi thăm thông qua bạn bè của anh, cũng có một số rất ít trực tiếp tới hỏi anh, còn thẳng thắn hỏi anh có muốn yêu đương hay không. Anh đều lấy đại một lý do để từ chối khéo. Chỉ có duy nhất Tô Linh Lang là cầm phiếu điểm của bài kiểm tra tháng đến cho anh xem, nói rằng mình miễn cưỡng coi như hoàn thành mục tiêu. Có chút mới lạ, cũng có chút buồn cười.

Năm đầu tiên của thời cấp ba, anh từng được phân công trực nhật trong một khoảng thời gian, nên anh biết lớp nào nằm ở khu vực nào, anh chỉ nói đại một con số mà anh nghĩ rằng cô không thể nào đạt được, không ngờ......

Anh hỏi: “Cô không cố được thêm một điểm à?”

Tô Linh Lang tỏ ra đáng thương nói: “Em đã cố gắng làm đúng những câu em biết rồi, còn làm đúng mấy phần em không giỏi nữa, những phần còn lại thì em chịu, anh có thể giúp em không?”

“Giúp như thế nào?”

“Anh cho em phương thức liên lạc trước đi.” Ánh mắt cô tinh quái, “Rồi nếu có gì không hiểu em sẽ hỏi anh, lần sau chắc chắn em có thể lọt top 200.”

Quay đi quay lại vẫn là vấn đề này, Mạnh Thường Phong chần chừ một lúc, nhưng vẫn cầm lấy phiếu điểm của cô, viết số QQ ở mặt sau, sau đó nói đùa: “Lúc thêm bạn tôi, cô phải ghi chú là 201, nếu không tôi sẽ không chấp nhận đâu. Hơn nữa, mỗi lần thi xong phải gửi xếp hạng điểm cho tôi, cô mà tụt xuống dưới hạng hai trăm là tôi lập tức xóa bạn bè, hiểu chưa?”

Mạnh Thường Phong hài lòng nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô, rồi xoay người rời đi.

“Sếp, cái này khó quá.” Tô Linh Lang đẩy anh đến phía trước máy tính. Nếu bây giờ đang ở trong công ty, cô tùy tiện hỏi một người cũng có thể làm xong mọi chuyện. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể hỏi sếp, hơn nữa cô còn đang trong quá trình đình công, anh cũng vừa mới nhận lời giúp cô.

Mạnh Thường Phong nhìn lướt qua đã biết phần văn kiện này do ai phụ trách, bàn tay đang cầm chuột hơi khựng lại, “Xem ra không phải ai trong công ty cũng biết chúng ta ở chung.”

“Chúng ta không phải đang ở chung, mà là chúng ta bị bắt cách ly cùng nhau.” Tô Linh Lang sửa lại lời của anh.

Mạnh Thường Phong ngước mắt nhìn cô, mím môi nói: “Cái này đúng là hơi khó đối với cô, sau này đừng tùy tiện nhận văn kiện của người khác nữa.”

“Tôi nghĩ là tôi có thể giúp được.” Giọng Tô Linh Lang nhỏ dần.

“Xem ra việc tôi giao cho cô chưa đủ nhiều nhỉ? Còn có thời gian rảnh đi giúp người khác.”

“Bây giờ nó là việc của anh rồi.” Tô Linh Lang nhẹ nhàng nói, “Anh nói anh sẽ giúp tôi giải quyết.”

Tô Linh Lang vội chạy ra ngoài cửa phòng, đóng sập cửa lại. Cô thu lại biểu cảm cợt nhả lúc nãy, rũ mắt đứng im trong chốc lát, lấy lại tinh thần rồi mới chạy vào phòng khách xem TV cùng Thường Mỹ Hồng. Bộ phim mà Thường Mỹ Hồng đang xem tình cờ cũng khá quen thuộc với cô. Xem được một lúc thì có vẻ như không chịu được nữa, Tô Linh Lang lại nghĩ tới Mạnh Thường Phong, người vẫn đang chăm chỉ làm việc trong phòng làm việc dù đã tám giờ tối rồi.

Suy nghĩ một hồi, cô vẫn quay trở lại phòng làm việc để giúp đỡ anh. Vừa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy anh đang nằm trên sô pha chơi game trên điện thoại. Mạnh Thường Phong thấy cô đi vào còn tranh thủ liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục đắm chìm trong trò chơi chứa đầy kịch tính.

“Sếp, công việc đã xong chưa?”

Anh lại đưa mắt nhìn cô, “Cô không thấy câu hỏi của mình rất nhảm nhí à?”

“Sếp làm xong hết việc của tôi rồi?”

“Đúng, giải quyết xong hết rồi.”

Tô Linh Lang cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, cô kiểm tra qua một lượt, trợn to hai mắt, kinh ngạc che miệng và hỏi: “Sếp, anh trực tiếp bàn giao việc đó cho giám đốc Tôn làm hả?!”

Đống văn kiện này là do trợ lý của giám đốc Tôn đưa cho cô, bây giờ lại bị sếp giao ngược lại cho giám đốc Tôn...

Hoá ra anh nói đã giải quyết xong, không phải là giải quyết công việc, mà là giải quyết người.

“Không thì sao?” Mạnh Thường Phong buông điện thoại xuống, “Công ty nhỏ của tôi không chứa nổi những người không chịu làm việc.”

Tô Linh Lang chậc lưỡi một tiếng, vừa thấy bực mình vừa giận bản thân, cô cau mày, biểu cảm không được tốt lắm. Cô biết anh làm vậy chẳng qua là vì muốn trút giận cho cô thôi, nhưng nếu biết trước anh sẽ làm thế thì nhất định cô đã không giao lại việc cho anh. Vốn dĩ cô mới là người phải làm, bây giờ làm to chuyện như vậy, cấp dưới sẽ nghĩ thế nào về anh?

“Cô để ý việc người khác nghĩ gì về cô lắm à?” Mạnh Thường Phong thấy vẻ mặt của cô không tốt, bèn ngồi thẳng dậy.

Anh nhớ rất rõ, hồi còn đi học, cô luôn giúp người khác xách đồ, mua đồ, quét dọn vệ sinh, qua nhiều năm như vậy mà cô chẳng thay đổi chút nào.

“Cô đã từng từ chối ai chưa?”

“Tôi không có từ chối......” Tô Linh Lang miệng nhanh hơn não, nói tới đây cô vội vàng nuốt xuống từ “anh” ở cuối câu. Hai người nhìn nhau, cô thấy ánh mắt của anh hơi buồn, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn anh.

Tô Linh Lang cắn môi, giọng nói có chút khàn đi, ra vẻ bình tĩnh mà trêu chọc, “Sếp, biết bao lâu rồi mà anh còn chưa yêu đương với ai, chắc không phải vì tôi chứ?”

“Cô nói gì nực cười vậy?” Mạnh Thường Phong liếc cô, giật giật khóe miệng, lại tiếp tục nằm xuống chơi game điện thoại.

“Vậy thì tốt rồi.” Nói xong câu này, Tô Linh Lang tỏ ra như không có chuyện gì quay lại phòng ngủ. Cô đặt đầu xuống gối, không bao lâu đôi mắt đã đỏ hoe.

Tô Linh Lang nằm ngửa trên gối, khẽ cắn môi dưới. Một lát sau, cô mở điện thoại ra, lại gửi vài tin nhắn cho cô bạn thân của mình, có lẽ loại chuyện này không nên kể ra với bất kỳ ai, nhưng cô rất muốn tìm một người để tâm sự. Nghĩ ngợi một lúc, cô nhắn:

[Tớ có một người bạn, được chẩn đoán mắc phải hội chứng “Lithromantic”*. Nhưng dạo gần đây cô ấy gặp lại người con trai cô ấy từng thích, cô ấy không biết nên làm gì lúc này.]

(*Hội chứng Lithromantic: là thuật ngữ đề cập đến một dạng xu hướng tình cảm đặc biệt. Người thuộc hội chứng này chỉ muốn dành tình yêu thầm kín cho một người mà không có nhu cầu được đáp lại. Thậm chí, họ có thể trở nên khó chịu và ghét ngược khi đối phương đáp lại tình cảm. Người có xu hướng cảm xúc Lithromantic thường dành tình cảm cho những người hoàn hảo hoặc có những đặc điểm khác biệt hơn so với những người khác. Họ còn có xu hướng dành tình cảm cho các nhân vật hư cấu. Theo các chuyên gia, những người mắc hội chứng này thường ảo tưởng đối phương vô cùng hoàn hảo. Do đó, họ thường chọn cách từ chối khi đối phương ngỏ lời vì sợ những ảo tưởng của bản thân bị tan vỡ khi bước vào mối quan hệ thực sự.)

Tô Linh Lang nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt, cô có cảm giác bản thân không xứng để nói chuyện yêu đương, sau đó lại cảm thấy mình chỉ đang nghĩ nhiều, làm gì có ai “tắm hai lần trên cùng một dòng sông”, nhất là một người ưu tú như Mạnh Thường Phong.

Trong trạng thái mệt mỏi, Tô Linh Lang ngủ thiếp đi. Cô mơ thấy mình vẫn luôn đứng đợi Mạnh Thường Phong ở ven đường bất kể mưa gió bão bùng. Sau khi dễ dàng thêm được Wechat, mỗi lần cô đứng chờ đều sẽ nhận được ánh mắt đáp lại của anh. Trong biển người mênh mông, Tô Linh Lang không còn đơn độc tìm kiếm Mạnh Thường Phong nữa. Có đôi khi cô nhìn anh cười, anh cũng sẽ lịch sự cười đáp lại cô bằng một nụ cười nhàn nhạt, dù là một hành động nhỏ nhưng cô luôn có thể bắt gặp. Tim Tô Linh Lang đập mạnh như có nai con đang chạy loạn, chỉ cần anh có thể nhìn thấy cô, vậy là cô vui rồi.

Có tiếng gõ cửa phòng làm việc, Mạnh Thường Phong đang cầm điện thoại trong tay, giọng điệu bực bội, “Mời vào.”

Thường Mỹ Hồng đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua mái tóc rối tung của con trai, “Mẹ vừa hỏi Linh Lang, con bé nói nó có thể hầm canh, nhưng không dám xào rau.”

Mạnh Thường Phong cảm thấy khó hiểu, bối rối ngước mắt lên nhìn Thường Mỹ Hồng.

“Mạnh Thường Phong, mẹ có thể tin vào nhân phẩm của con không?” Thường Mỹ Hồng nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.

“???” Ánh mắt Mạnh Thường Phong lập tức dại ra, “Con là con trai ruột của mẹ, từ nhỏ đến lớn từ học tập đến nhân cách đều xuất sắc , chưa từng làm chuyện gì trái với pháp luật.”

“Nhân phẩm tốt hay không mẹ không biết.” Thường Mỹ Hồng nói, “Nhưng trong chuyện học tập thì đúng là luôn rất giỏi.”

“Mẹ. Mẹ có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play