Tô Linh Lang ngồi trước máy tính, xem video ghi hình hội nghị, trên mặt cô hiện lên năm chữ: Không còn gì luyến tiếc.
Nhận thấy thời gian ngẩn ra hơi dài, cô liếc trộm ông chủ đang nằm nghịch điện thoại trên sô pha, rồi lặng lẽ kéo thanh tiến độ video lùi lại một chút. Sau khi biết được còn phải ở đây thêm bảy ngày nữa, cô lập tức lên những trang web có thể giao hàng trong nội thành đặt vài bộ nội y. Nghĩ ngợi một hồi, cô còn đặt không ít đồ ăn vặt, xong xuôi mới hoàn toàn yên tâm.
Hôm nay lúc vào họp cô mới biết, thì ra không phải tất cả các tiểu khu đều bị phong tỏa, bây giờ vẫn có khá nhiều đồng nghiệp đã có mặt tại công ty, tiểu khu nơi cô sinh sống cũng không hề bị phong tỏa. Nghĩ đến việc phải sớm chiều chung đụng với ông chủ và mẹ của ông chủ trong vòng bảy ngày, Tô Linh Lang suy sụp tinh thần, nhắm tịt hai mắt, nội tâm bất lực.
“Bàn phím là dùng để gõ chứ không phải dùng để cào.” Giọng nói lạnh lẽo của Mạnh Thường Phong truyền đến, anh nằm trên sô pha nghiêng người nhìn sang: “Nếu tức thì cứ nói ra, cô cào bàn phím như vậy, tim tôi sẽ chảy máu đấy.”
Tô Linh Lang chậm chạp cúi đầu, bây giờ cô mới phát hiện ra cái bàn phím này hình như không giống với những loại bàn phím thông thường, có vẻ như mỗi một phím đều rất đắt tiền, cô vội vàng buông tay ra và tự nhéo lên đôi bàn tay của mình.
“Thật ngại quá.” Tô Linh Lang nói.
Cô nhanh chóng ổn định lại tâm trạng và tiếp tục xem video, nhưng vẫn không thể không bị hình ảnh của anh trên màn hình thu hút. Bình thường khi đứng trước mặt, cô không dám quan sát tỉ mỉ, bây giờ có thể ngang nhiên nhìn ngắm mà không cần kiêng nể gì cả.
Anh có làn da rất trắng, mái tóc đã dài hơn một chút so với hồi còn đi học, tóc mai trên trán vừa vặn chạm đến lông mày, chỉ để lộ mỗi đôi mắt không thể nhìn thấu cảm xúc. Trước kia cô hay nghĩ, đến bao giờ thì trong đôi mắt ấy mới có thể chứa đựng mình, cô hy vọng đôi mắt ấy có thể vì mình mà nảy sinh biến hóa. Còn hiện tại cô chỉ hy vọng ánh mắt đó đừng nhìn cô chằm chằm! Giống như có bóng ma sau lưng!
“Ông chủ, anh có thể đừng nhìn tôi như vậy không?” Lô Linh Lang lẳng lặng quay đầu nhìn về phía anh nói: “Anh như vậy làm cho trong lòng tôi cảm thấy rất áp lực.”
Mạnh Thường Phong khẽ thở dài, gối đầu lên cánh tay, quay người trở về vị trí ban đầu rồi nhìn lên trần nhà: “Nhìn cô làm việc, tôi mới là người cảm thấy áp lực. Hôm nay tôi mới biết, thì ra nhân viên đều lười nhác trong giờ làm như thế này. Đoạn vừa rồi nghe tới nghe lui cũng đã bốn lần, tôi thuộc nằm lòng rồi, còn cô thì sao?”
Bị nói trúng tim đen, Tô Linh Lang lặng lẽ quay đầu đi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, sau đó lại lần nữa di chuyển chuột điều chỉnh tiến trình video trở lại vị trí ban đầu rồi nói: “Ông chủ, đây là hành vi cá nhân của nhân viên, xin anh đừng quy chụp cho cả tập thể, cảm ơn.”
Mạnh Thường Phong bị giọng điệu của cô chọc cười, anh khẽ cười nhạo, nói: “Xem ra cô cũng là người rất có trách nhiệm.”
“Thế cũng đâu so được ông chủ Mạnh ngồi bên nghịch điện thoại, lại còn làm ảnh hưởng tới nhân viên Tô làm việc.”
Đổi lại là bất kỳ ai liên tiếp nhận được những tin tức mang tính đả kích như cô, đều sẽ không muốn làm việc, chỉ muốn chấm công. Huống hồ đây còn là người cô từng thích, khuôn mặt ấy cứ xuất hiện trên màn hình, ai mà chẳng muốn nhìn ngắm lâu hơn một chút. Cô có thể nhìn người trên màn hình mở cuộc họp cả ngày, chứ không muốn nghe người phía sau nói chuyện dù chỉ một câu. Quả nhiên cách một màn hình giống như bị ngăn cách bởi một bộ lọc, thay đổi hoàn cảnh tạo ra khác biệt rõ rệt.
Mạnh Thường Phong rung đùi một cách nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn cô, nói: “Ai bảo nhân viên Tô lỗ mãng làm hại chân của ông chủ Mạnh di chuyển khó khăn làm gì? Bằng không sao tôi lại chấp nhận ngồi nghe cuộc họp của chính mình.”
Lướt nhìn xuống chân của anh, Tô Linh Lang nghĩ tới dự định trước kia, trịnh trọng tuyên bố: “Tôi muốn từ chức!”
Tô Linh Lang có chút nhụt chí, hai mắt chớp chớp, nhưng vẫn kiên định nói: “Không có lý do gì cả! Công việc này không thích hợp với tôi.”
Mạnh Thường Phong nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, anh nói với giọng chắc nịch: “Tôi đang bao nuôi cô đấy.”
Tô Linh Lang sửng sốt nói: “A...ừm?”
“Cô là nhân viên của tôi, tôi bao cô ăn hay bao cô ở đều là phúc lợi của công ty. Dù cô từ chức, cũng không thể rời khỏi đây. Cô muốn ở trong nhà tôi, ngủ trên giường tôi, dùng máy chiếu của tôi, còn ăn đồ mẹ tôi nấu.” Mạnh Thường Phong lướt nhìn bộ quần áo mà cô đang mặc trên người nói tiếp: “Cô còn đang mặc quần áo của tôi, chỉ còn chưa tới mức ngủ chung với tôi thôi....như vậy còn không phải là bao nuôi à.”
Sau khi trong não bộ hiện lên từ “ngủ” cùng với anh, mặt Tô Linh Lang đột nhiên biến sắc, hai má bắt đầu nóng rực, cảm thấy đối phương nói như vậy cũng có chút đạo lý, nhưng lý trí lúc này không thể thắng nổi cảm xúc, cô ngang ngạnh nói lại: “Tôi mặc kệ đấy, tôi muốn từ chức.”
Nhìn bộ dạng quật cường quyết không khuất phục của cô, Mạnh Thường Phong nhấc người ngồi lên xe lăn, đến gần chiếc bàn, từ tập văn kiện trong đó lấy ra một tờ giấy, đóng dấu ngay trước mặt cô rồi nói: “Tôi đã chấp thuận đơn từ chức của cô rồi đó, muốn từ chức thì bây giờ đi gõ báo cáo đi, một tháng sau chúng ta nói tiếp.”
“???” Tô Linh Lang trừng mắt, không thể tin được nhìn vào tờ giấy từ chức đã được anh đóng dấu ký tên: “Khó trách thời gian thử việc chỉ có ba ngày, thì ra mọi thứ còn ở phía sau.”
“Tô Linh Lang.” Mạnh Thường Phong nghiêm mặt nói: “Tiền lương thử việc và tiền lương khi làm chính thức không hề giống nhau, gặp được một ông chủ như tôi, cô phải thắp hương cảm ơn các cụ mới đúng.”
Nằm dài trên ghế, ánh mắt Tô Linh Lang lộ vẻ đờ đẫn, cứng không được thì chỉ có thể mềm.
“Ông chủ, anh có cảm thấy tôi và anh xung khắc không?”
“Lần đầu chúng ta gặp nhau tôi đã làm cổ chân của anh bị thương, tôi vừa đến gặp anh thì tiểu khu lập tức bị phong tỏa luôn. Ngày đầu tiên ở nhà làm việc, toàn bộ người trong công ty đều đã biết tôi ở nhà anh, hình như chuyện này có chút ảnh hưởng đối với thanh danh của anh”.
Bàn tay đang cầm tờ đơn từ chức của Mạnh Thường Phong siết chặt lại, anh muốn tìm ra thái độ vui đùa trên khuôn mặt cô, nhưng một chút cũng không nhìn ra. Đột nhiên Mạnh Thường Phong nhớ tới tin nhắn mà cô bỗng dưng thu hồi trước kia.
[ Học trưởng, tôi cảm thấy tôi giống như một gánh nặng vậy. ]
Đáy lòng dâng lên một chút đau lòng, anh mấp máy môi: “Hôm đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Tô Linh Lang quay lại nhìn anh.
“Hôm đó tiết trời không tệ, cũng là ngày có kết quả thi. Tôi làm bài khá tốt, sau khi về nhà tôi thấy đơn đăng ký tham gia chương trình thử nghiệm trò chơi đã được thông qua, buổi tối chơi bóng rổ ném mười quả trúng cả mười.”
Bất giác, Tô Linh Lang ý thức được anh hình như đang thuật lại cái ngày mà anh đã hỏi cô số QQ, ngày cô cho anh số QQ cũng là một ngày tiết trời thật sự rất tuyệt. Hôm đó nhà trường công bố thành tích kì thi tháng, cô sếp thứ 400 trên toàn khối, ý chí chiến đấu phừng phừng nổi lên khiến cô hạ quyết tâm phải đạt hạng 200 trên toàn khối trong lần thi sau. Nhưng hôm đó không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô đã gặp anh vô số lần rồi.
“Nói đến vấn đề thanh danh…” Mạnh Thường Phong nhìn vào ánh mắt của cô, nhếch mép nói: “Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, không nói chuyện yêu đương, bên cạnh không có một người phụ nữ nào cả, như vậy rất dễ bị hiểu lầm, đúng lúc cô xuất hiện giúp tôi cản phá mọi thứ.”
Tô Linh Lang nhìn vào ánh mắt ấy thở dài quay đầu, cô nuốt vào trong bụng tất cả những lời muốn nói. Cô muốn hỏi anh vì sao vẫn không yêu đương, cô càng muốn biết có phải vì cô hay không, nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra thành lời.
Ở trên đời này, cô là người không có tư cách hỏi anh về vấn đề đó nhất.
Nhìn thấy tinh thần càng lúc càng sa sút trầm trọng của cô, Mạnh Thường Phong nôn nóng ấn từng nốt ngón tay, anh là kiểu người không biết an ủi người khác, cô cứ như vậy trong lòng anh không dễ chịu chút nào, nhưng anh lại không biết làm cách nào để an ủi.
“Thường Phong, Linh Lang, làm việc xong chưa vậy?” Giọng nói của Thường Mĩ Hồng từ ngoài cửa vọng vào: “Đồ ăn xong rồi, ra đây ăn cơm trước rồi lại làm việc.”
Âm thanh vừa dứt, Mạnh Thường Phong liền thấy người con gái tinh thần vừa rồi còn sa sút bật dậy khỏi ghế, vui vẻ đi ra ngoài, khi lướt qua anh, còn không cần nhắc nhở đã đẩy anh ra cùng.
Anh thậm chí nghe được cô vừa nuốt nước bọt vừa nói: “Bọn con làm việc xong rồi! Dì ơi! Hôm nay chúng ta ăn món gì vậy? Sườn xào chua ngọt! Woah, con thích nhất là món sườn xào chua ngọt! Nó nhất định rất ngon.”
Mạnh Thường Phong: “…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT