Lý Quốc: Vương đại nhân, bản quan nghe nói Hoàng Thượng nhìn trúng ngươi, muốn cho ngươi thú công chúa a!
Vương Tương Khuynh: Lý thừa tướng nói đùa, hạ quan chỉ là kẻ nhỏ bé trong Hàn Lâm Viện thôi, làm sao có khả năng thú công chúa được? (Nội tâm: ta từ khi mới lọt lòng thì đã là nữ làm sao có thể thú công chúa được chứ! -_-#)
Lý Quốc: Vương đại nhân, ngài xuất thân là một trạng nguyên, mà trạng nguyên thì nên thú công chúa a!
Vương Tương Khuynh: Lý đại nhân! Vào triều bị muộn rồi, chúng ta mau đi nhanh đi!!! ( Thú công chúa cái rấm! Đúng thật là đáng ghét quá đi mà! Ở hiện đại thì bị bức hôn, xuyên tới nơi này tưởng thoát, ai ngờ... mấy lão già này bộ ngoài chuyện kết hôn ra không còn đề tài nào khác sao!!!)
Trên đường Trường An.
Trầm Trữ: Vương công tử, hữu duyên a, lại gặp ngươi rồi ~
Vương Tương Khuynh: Trầm cô nương, lại đi dạo phố sao. ( Phi!!! Đi đến đâu đều gặp phải ngươi! Ta khẳng định là do ngươi phái người theo dõi ta thì có! Hữu duyên cái rấm!)
Lâm Tú Uyển: Vương công tử ~ chúng ta...
Vương Tương Khuynh: Là Lâm cô nương a, nếu không có chuyện gì quan trọng ta xin kiếu trước đây!!
Chúng cô nương: Đừng chạy Vương công tử a, không bằng đi qua nhà của ta cầu hôn đi ~
Bên hồ Thanh Nguyệt.+
"Chỉ mong người lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên. Không biết trăng sáng này, có thể mang ta về quê hương, mang tưởng niệm của ta gửi về quê nhà.""
"Hảo một câu chỉ mong người lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên!"
"Tại hạ Vương Tương Khuynh, chẳng hay quý danh của cô nương?"1