"Triệu quản gia, ngôi nhà này có thật chỉ một nghìn lượng không?" Vương Tương Khuynh xác nhận lại một lần nữa.

"Thứ tiện nghi như vậy, thật đúng là không dám mua a!"

"Vương công tử, ta thấy ngươi thật sự thích ngôi nhà này, cho nên mới bán cho ngươi. Vì chủ của ngôi nhà này từng nói, nếu có người thích mua ngôi nhà này, thuận mua vừa bán, còn với những người ham rẻ, không bằng bán cho người thích nó."

"Triệu quản gia, ta muốn hỏi một câu, ngôi nhà này, sẽ không có người chết rồi thành ma ám nó đi. Chứ làm gì có chuyện nhà tốt như vậy, mà chủ nhân ngươi không chịu ở chứ! Nếu mua thì quá tiện nghi cho chủ ngươi rồi!" Vương Tương Khuynh nhìn Triệu quản gia, muốn từ sắc mặt của Triệu quản gia mà suy đoán. Theo lý thuyết nếu bị người khác nói trúng tim đen, khẳng định sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu quản gia cũng không hiện vẻ kinh ngạc gì cả.

"Không hổ là quản gia, người từng trải, biểu tình có thể  khống chế tốt như vậy!"

"Vương công tử thích nói giỡn! Trong nhà này, chưa bao giờ có người chết, lão già ta xin thề với trời! Chủ nhân ta muốn bán nơi này, bởi vì đã mua được một ngôi nhà tốt hơn ngôi nhà này gấp trăm lần! Vương công tử nếu không tin, ta cũng không có biện pháp! Ngươi nếu không muốn mua..."

"Khoan! Mua thì mua, chỉ một nghìn lượng thôi mà!" Vương Tương Khuynh nghe Triệu quản gia nói, đành đánh gãy, quyết định mua ngôi nhà này, đứng tại chỗ từ trong áo móc ra ngân phiếu.

"Triệu quản gia đã nói như vậy, ta nếu còn hoài nghi thì lỗi do ta. Đây là một nghìn lượng, ngươi nhận lấy, còn giấy tờ nhà,..."

Triệu quản gia tiếp nhận một nghìn lượng, từ trong lòng móc ra giấy tờ: "Đây là giấy tờ nhà và đất đai, chủ nhân nhà ta đã viết sẵn rồi, Vương công tử chỉ cần ký tên, đóng dấu, sau đó ngôi nhà này liền là của Vương công tử."

Triệu quản gia dẫn Vương Tương Khuynh vào thư phòng, đem văn chương cùng mực đóng dấu, Vương Tương Khuynh tiếp nhận giấy tờ, tên nguyên chủ nhân thấy được hai chữ "Thư Lan", nghi hoặc hỏi:

"Triệu quản gia, ngươi không phải nói đây là Triệu phủ sao? Thế nào tên người chủ lại là họ Thư?"

Liên Hoa cùng Mười Ba nghe được chữ "Thư", tim như muốn rớt ra ngoài.

"Vâng thưa Vương công tử, vị Thư Lan này là thiếp thân hậu hạ bên người của chủ nhân ta, chủ nhân giao cho Thư Lan cô nương giải quyết chuyện ngôi nhà này, cho nên ký chính là tên Thư Lan cô nương."

"Thì ra là vậy! Mà chủ nhân nhà ngươi cũng tín nhiệm thủ hạ ghê!" Vương Tương Khuynh tỉ mỉ nhìn giấy tờ trong tay, tất cả đều không có vấn đề gì, liền ký tên mình xuống, đóng dấu vân tay.

Liên Hoa cùng Mười Ba thấy thiếu gia mua ngôi nhà này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại, chỉ sợ nói ra điều gì sai để bị phát hiện.

"Thiếu gia a, ngôi nhà cũng đã mua, chúng ta lúc nào mới vào ở?"

"Trước về khách lâu thua thập đồ đạc cái đã, rồi ngày mai dọn tới nơi này đi!" Vương Tương Khuynh trả lời xong, thấy Triệu quản gia còn đứng ở bên cạnh, liền hỏi.

"Triệu quản gia, nhà ta cũng đã mua, ngươi có thể đi về nhà của chủ tử phục mệnh được rồi."

"Vương lão gia, ngài đã là chủ nhân của ta!" Triệu quản gia nói một câu "Vương lão gia", thật sự làm Vương Tương Khuynh càng thêm hoảng sợ.

"Cái gì Vương lão gia! Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì!"

"Vâng thưa Vương lão gia, chủ nhân trước của ta có nói, sau này nếu ai mua ngôi nhà này, thì ta sẽ theo người đó, mấy hạ nhân trong nhà này cũng vậy, cũng giao lại cho chủ mới của ngôi nhà này. Hiện tai Vương lão gia đã mua nó, ngài tự nhiên trở thành chủ tử của chúng ta!"

Vương Tương Khuynh thật chỉ muốn bùng cháy: "Ta thiến, chỉ mua một ngôi mà được hưởng cả hạ nhân! Có cần tiện nghi như vậy không! Ở cổ đại nếu như có xổ số, ta xác định nắm chắc giải nhất a!"

Vương Tương Khuynh trừng mắt nhìn người trước mắt, trong giọng nói có chút lắp bắp: "Triệu,  Triệu, Triệu quản gia, chủ nhân nhà ngươi thật sự nói nếu ai mua ngôi nhà này thì các ngươi sẽ theo người đó sao?"

"Vâng thưa Vương lão gia, đúng vậy!" Triệu quản gia cung kính khom lưng nói.

"A a a vậy được rồi, vừa lúc ta tính tìm người làm! Được rồi, sau này cứ gọi ta Vương công tử hoặc Vương thiếu gia đi, ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi, éc, ta mới mười tám tuổi, qua năm là mười chính, a nói chung ta còn rất trẻ, không cần gọi lão gia, nghe già quá..."

"Vâng, Vương lão gia!" Triệu quản gia không quan tâm Vương Tương Khuynh nói, tiếp tục gọi là Vương lão gia.

Liên Hoa cùng Mười Ba nghe được thiếu gia nhà mình bị một câu "Vương lão gia" mà xụ mặt, cảm giác muốn cười. Nhưng nghe Triệu quản gia không quan tâm mà tiếc tục gọi thiếu gia là lão gia, "Cười khúc khích" vẫn không tài nào nhịn được, bật cười.

Vương Tương Khuynh thở phì phò, thật không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Được rồi, Triệu quản gia, ngươi đi chiêu thêm mấy người nha hoàn nữa đi, vì không lâu sau, ngôi nhà này, sẽ có nữ chủ nhân!"

"Vậy Vương lão gia, ngài muốn tìm nha hoàn dạng gì?"

"Đẹp! Có năng lực! Trẻ tuổi! Còn có, phải biết nghe lời!" Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, nói ra yêu cầu chọn người.

Liên Hoa cùng Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình nói yêu cầu xong, trong lòng nghĩ.

"Rồi xong, thiếu gia lại bắt đầu giở chứng! Nếu như để công chúa biết thiếu gia nhà mình đòi hỏi nha hoàn dạng gì, chắc chắn tán gãy răng hắn mất!"

Triệu quản gia liếc mắt nhìn Vương Tương Khuynh. "Hừ! Dám ở sau lưng công chúa yêu cầu gái đẹp! Xem ta về bẩm báo với công chúa thế nào! Tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tuyển gái đẹp vào trong phủ!"

"Vương lão gia yêu cầu, tiểu nhân nhớ kỹ. Ta liền theo yêu cầu của Vương lão gia chiêu nha hoàn!" Triệu quản gia ra khỏi Triệu phủ, đi thẳng tới phủ công chúa, đâm thọc cho bỏ ghét!

Vương Tương Khuynh thấy thái độ làm việc của Triệu quản gia tích cực, không khỏi vui mừng cười nói:

"Không hổ là lão quản gia a, nhìn năng suất làm việc rất tốt, ta vừa mới phân phó tìm nha hoàn liền đi liền! Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi nên học tập đi! Học theo Triệu quản gia, vậy mới làm việc tốt được!" Vương Tương Khuynh nếu như biết, Liên Hoa cùng Mười Ba đã trở thành tiểu gián điệp của công chúa, có chuyện gì đều hướng trưởng công chúa đâm thọc, chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt. Người bên cạnh, cả đám đều làm việc cho vợ của mình, suy nghĩ sau này không làm chuyện xấu được thì cảm giác thê thảm đến cỡ nào a!

Liên Hoa nghe thiếu gia nhà mình bảo phải làm việc tích cực, đành chối: "Thiếu gia! Ta cùng Mười Ba cũng làm việc rất tích cực! Nếu không sao tìm được ngôi nhà tốt như vậy để mua chứ! Không có ta cùng Mười Ba, thì người sau có thể nhặt được quản gia tốt như vậy!"

"Đúng vậy thiếu gia! Ta cùng Liên Hoa vẫn đi theo chiếu cố người, đi theo làm tùy tùng cho người, chỗ nào không tích cực! Người dĩ nhiên dám ghét bỏ ta cùng Liên Hoa!" Mười Ba bĩu môi, khiếu nại.

"Được rồi, được rồi, hai tiểu hài tử các ngươi, không cần mại manh*!"

*Huhu ta không biết từ này QAQ.Ai giúp ta với!

"Mại manh là cái gì? Còn nữa, chúng ta không phải tiểu hài tử!!" Liên Hoa cùng Mười Ha trăm miệng một lời mà phản bác.

"Thiếu gia, bản thân ngươi cũng chỉ lớn hơn bọn ta vài tuổi! Đừng không biết xấu hổ mà bảo chúng ta là tiểu hài tử!"

Vương Tương Khuynh nhìn hai người biểu tình mại manh, tâm tình liền tốt lên: "Mười Ba, ngươi đi tìm một cửa hàng, mua một tấm biển, chọn loại gỗ lim tài khắc chữ, còn nữa, dặn họ khắc nhanh một chút, đến lúc đó, sớm đem tấm biển Triệu phủ này xuống, đổi thành tấm biển Vương phủ của ta."

Mười Ba nhận mệnh xong, xoay người xuất môn tìm cửa hàng khác biển, làm một tấm biển mới. Vương Tương Khuynh thấy mọi chuyện sắp xếp xong, chuyện nên làm cũng đã làm, nghĩ mang Liên Hoa quay về Đón Khách lâu dọn dẹp hành lý.

Vốn dự định trực tiếp quay về Đón Khách lâu, nhưng nghĩ lâu rồi không dạo phố, Vương Tương Khuynh liền mang theo Liên Hoa đi dạo xung quanh, không nghĩ tới, trong chuyến đi này, dĩ nhiên gặp được một cô nương khó chơi —— Trầm Trữ. Nếu thời gian có thể quay lại, Vương Tương Khuynh thật huy vọng ngày đó nàng trực tiếp về Đón Khách lâu, à không, phải nói là ngày đó căn bản không cần xuất môn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play