"Thiếu gia, ta muốn ăn mứt quả!" Liên Hoa thấy có vị đại thúc khiêng một đống mứt quả đi ở phía trước cách đó không xa, vừa đi vừa hét to.
"Mứt quả, mứt quả, lại là mứt quả!" Nuốt nước miệng, Vương Tương Khuynh nói.
Vương Tương Khuynh khinh bỉ nhìn thoáng qua Liên Hoa.
"Muốn ăn thì ngươi tự đi mà mua nha! Chứ nói ta làm cái gì!"
Liên Hoa thấy thiếu gia không muốn mua cho nàng, liền bỉu môi nói: "Thiếu gia, người mời ta ăn mứt quả có được hay không! Có được hay không!" Nói xong còn ôm chầm lấy tay Vương Tương Khuynh, bắt đầu làm nũng.
"Mua mua mau! Mua cho ngươi!" Đối với hành động bán moe như tiểu hài tử này, thì sức chống cự của nàng bằng không. Liên Hoa chẳng biết từ khi nào học được chiêu này, chỉ cần bán moe làm nũng, Vương Tương Khuynh tuyệt đối sẽ không sinh khí với nàng, sẽ không hỏi nhiều nữa, nàng muốn cái gì thì sẽ cho nàng cái đó. Riết rồi không biết cần nha hoàn để làm gì!
Vương Tương Khuynh bỏ tiền mua ba cây mứt quả, cho Liên Hoa cầm hai cây, còn nàng thì cầm một cây lên ăn.
"Đúng là ăn rất ngon!"
Hai người cầm mứt quả trên tay tiếp tục đi dạo phố. Trên đường gặp phải mấy người từng nghe nàng kể chuyện, họ thường hướng nàng chào hỏi.
"Vương công tử, khi nào kể chuyện nữa a! Có rất nhiều người lâu rồi không nghe ngươi kể chuyện, tất cả đều nhớ ngươi a, chỉ có thể đi trà lâu nghe mấy người kia kể lại chuyện xưa trước đây ngươi đã kể!"
"Chờ lúc nào có chuyện mới, nhất định sẽ thông báo cho các vị biết!" Vương Tương Khuynh cười trả lời mọi người, trong lòng thầm nghĩ.
"Chuyện này quan trọng rồi đây, muốn nuôi Mẫn Mẫn, còn phải nuôi đám người trong nhà, xem ra phải tìm biện pháp kiếm tiền, chứ không thể cứ tiếp tục ăn bám gia đình được. Nếu không, thì mở một cái tửu lâu thuận tiện kể chuyện là được rồi!"
Nghĩ tới biện pháp kiếm tiền này, Vương Tương Khuynh không khỏi cười ra tiếng. Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình ở trên đường cái mạc danh kỳ diệu vừa đi vừa cười, trong lòng sợ hãi:
"Thiếu gia người làm sao vậy? Người cười như vậy, khiến người ta sợ đó!"
"Khụ khụ." Vương Tương Khuynh lấy lại tinh thần. "Hoa nhỏ, ta vừa nghĩ tới một biện pháp kiếm tiền, sau này có thể nuôi sống Mẫn Mẫn, nuôi sống các ngươi!"
"Thiếu gia chỉ vì nghĩ tới việc này, mà cười tỡm lợn đến vậy sao?"
"Đúng vậy! Sau này ta muốn nuôi Mẫn Mẫn! Nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Đến lúc đó, Mẫn Mẫn muốn cái gì ta đều có thể mua cho nàng!"
Liên Hoa trong lòng cảm động, nhưng cũng yên lặng mà phỉ nhổ. "Thiếu gia a! Mẫn Mẫn của người chính là trưởng công chúa đó, căn bản không cần người nuôi a! Đến lúc đó, trưởng công chúa không chỉ nuôi người, mà còn nuôi chúng ta!"
Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa đi dạo một chút, đúng lúc này, một vị cô nương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Tương Khuynh, ngăn cản nàng lại:
"Ngươi chính là Vương Tương Khuynh?"
*Trầm Trữ đã lên sàn >_<Vương Tương Khuynh ngước mắt nhìn vị cô nương trước mặt từ trên xuống dưới, thấy trong tay nàng cầm một thanh kiếm, nghĩ chắc là người trong giang hồ, lại suy nghĩ một chút xem mình có đắc tội với ai trong giang hồ không, liền mở miệng trả lời:
"Vị cô nương này, tại hạ đúng là Vương Tương Khuynh, không biết công nương có việc gì?"
"Bản cô nương tên là Trầm Trữ, nghe nói ngươi kể chuyện rất hay. Mấy ngày trước, ta vừa về Thịnh Đều, có vài người nói cho ta nghe một ít chuyện mà ta chưa từng nghe qua, nghe bọn hắn nói những câu chuyện xưa này đều do ngươi kể? Không bằng bây giờ ngươi tới phủ của ta làm người kể chuyện đi!"
"Vị Trầm cô nương này, ta kể chuyện bằng niềm yêu thích, chưa từng có ý định trở thành người kể chuyện cho một ai cả! Huống chi, ta cũng không phải người kể chuyện, ta chỉ tới đây đi thi thôi."
"Nguyên lai là người đọc sách tới đây để thi a, vậy kết giao bằng hữu đi! Làm bằng hữu, rồi sau đó ngươi kể cho ta nghe mấy câu chuyện xưa mà ta chưa nghe đi?!
"Má này, cũng quá cởi mở rồi! Đúng là mấy người trong giang hồ chẳng thích vòng vo!" Vương Tương Khuynh trong lòng thầm cảm thán.
"Trầm cô nương, ngươi nếu muốn nghe kể chuyện, thì đi trà lâu mà nghe, còn chuyện kết giao bằng hữu, ta không muốn!"
Nói xong, Vương Tương Khuynh chấp tay cáo từ, lôi Liên Hoa đang đứng ở một bên đi nhanh, không cần nói gì thêm nữa, Trầm cô nương này còn có thể làm éo gì được mình chứ.
"Ôi chao, chớ đi." Trầm Trữ kéo Vương Tương Khuynh lại.
"Ta là nữ tử giang hồ, không câu nệ lễ tiết. Ngươi thân là một đại nam nhân sao lại nhăn nhó, khó khăng như vậy! Việc kết giao bằng hữu này, nếu đã nói, thì nhất định phải làm cho bằng được!" Trầm Trữ nhất quyết muốn cùng Vương Tương Khuynh kết giao bằng hữu, nếu không được thì tuyệt đối sẽ không để hắn đi.
"Vị tiểu thư này, ngươi sao không biết xấu hổ như vậy! Thiếu gia nhà ta đã nói không muốn kết bạn với ngươi, mà sao ngươi cứ dính lấy không tha! Bản thân là nữ nhi, mà không cảm thấy thẹn sao!" Liên Hoa thấy Trầm Trữ cứ dính lấy thiếu gia nhà mình không tha, liền nói, trong lòng thầm nghĩ.
"Đúng là không biết xấu hổ, dám tới đây cướp người của công chúa! Còn nữa, tay, tay, cái tay! Cái tay của ngươi sao cứ lôi kéo thiếu gia nhà ta mà không chịu thả!"
"Ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, thì có tư cách gì nói!" Trầm Trữ thấy nha hoàn ở bên người Vương Tương Khuynh mở miệng nói lời cay độc, xoay người đáp trả.
"Thật không hiểu sao Tương Khuynh lại tìm một người như vậy làm nha hoàn!"
"Á đù, ngươi gọi ai là Tương Khuynh hả! Thiếu gia nhà ta chưa đồng ý cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi sao lại dám gọi thiếu gia nhà ta là Tương Khuynh!" Liên Hoa nghe Trầm Trữ dám trực tiếp gọi thiếu gia nhà mình là Tương Khuynh, trong lòng càng khó chịu.
"Cái tên Tương Khuynh này, chỉ có một mình công chúa là được phép gọi thôi! Không tới phiên ngươi gọi!"
"Ta gọi thiếu gia nhà ngươi là Tương Khuynh thì làm sao, thiếu gia nhà ngươi cũng chưa từng phản đối, ngươi chỉ là một hạ nhân thì có tư cách gì dám phản đối!" Nói xong, quay đầu hướng Tương Khuynh nói.
"Ngươi nói đi, Tương Khuynh!"
Vương Tương Khuynh bất đắc dĩ rút tay bị Trầm Trữ nắm ra, nói: "Trầm cô nương, nếu không ngươi gọi là Vương công tử đi! Ta còn chưa tiếp nhận đến mức độ này!"
"Không muốn, ta chỉ muốn gọi ngươi là Tương Khuynh!" Trầm Trữ kiên trì nói.
"Thật đúng là không biết nhục!" Vương Tương Khuynh trong lòng cảm thán.
"Đúng là thói đời ngày sau nhân tâm bất cổ a! Đâu còn là xã hội phong kiến nữa!"
"Trầm cô nương, "Tương Khuynh" hai chữ này, ngươi nói với ta như vậy, ta sẽ không đáp ứng dù chỉ một chút, còn nếu ngươi gọi ta một tiếng "Vương công tử", sau này gặp lại, ta còn có thể đáp lại ngươi, chính ngươi tự mình chọn đi, một là Tương Khuynh, hai là Vương công tử!" Vương Tương Khuynh thật không muốn giống như chuyện của Lâm Tú Uyển, lại trêu chọc một cô nương, vạn nhất nếu bị vợ của mình nghe được, lại càng khó chịu!
"Được rồi, Vương công tử." Trầm Trữ chỉ có thể thỏa hiệp mà gọi Vương Tương Khuynh một tiếng "Vương công tử".
"Vương công tử, ngươi đây là muốn đi dạo phố sao? Ta với ngươi cùng đi nha! Ta rời khỏi Thịnh Đều đã lâu, mới vừa trở về mấy ngày, đang muốn đi dạo một vòng đây!"
Vị Trầm Trữ này, chả khác nào keo dính chuột, Vương Tương Khuynh chỉ có thể nói: "Nếu Trầm cô nương rời khỏi Thịnh Đều đã lâu, vậy nhất định phải hảo hảo đi dạo ha! Ta trước về nghỉ ngơi đây!"
Vương Tương Khuynh lôi Liên Hoa, vội vàng ly khai, không nghĩ tới Trầm Trữ này dĩ nhiên lại theo đuôi: "Vương công tử, ngươi đây là về Đón Khách lâu đi! Ta nghe nói ngươi ở trong Đón Khách lâu! Cái khách lâu này quá đơn sơ, không bằng ngươi tới nhà ta ở đi!"
"Trầm cô nương, ngươi đi theo ta làm gì? Ngươi không phải nói muốn đi dạo phố sao?" Vương Tương Khuynh xiết chặt thiết phiến trong tay, thật không biết nên nói cái gì, trong lòng thầm than.
"Cô cô nãi nãi của ta ơi, ngài đừng theo ta nữa!"
"Vừa lúc ta cũng mệt mỏi, phải vào Đón Khách lâu nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thôi!" Trầm Trữ cứ thế trở thành cái đuôi nhỏ tò tò đi theo Vương Tương Khuynh. Thật không biết Vương Tương Khuynh có cái gì tốt, dĩ nhiên lại có năng lực hấp dẫn được mấy vị cô nương!
Vương Tương Khuynh thấy Trầm Trữ cứ đi theo mình, chỉ đành bất đắc dĩ mà tùy ý nàng vậy: "Vậy cùng nhau quay về Đón Khách lâu đi."
Nghĩ đến việc có thể dọn vào nhà mới, trong lòng thoáng vui vẻ.
"Sau này ở trong nhà mới, thì mấy thể loại chó má này sẽ không còn cơ hội quấn quít theo mình nữa!"
Trầm Trữ đi theo Vương Tương Khuynh trở về Đón Khách lâu, chưởng quầy thấy Vương Tương Khuynh lại dẫn theo một cô nương trở về, trong lòng không khỏi cảm thán. "Vương công tử đúng là phong lưu a, có thê thu hút các cô nương như vậy. Lúc trước là Lâm cô nương, giờ lại thêm một vị cô nương khác tới, không biết công chúa sẽ nghĩ sao về việc này đây!"