Mười Ba nhìn Liên Hoa cử chỉ kỳ quái, bắt đầu vò đầu: "Ngày hôm nay bị làm sao vậy? Thiếu gia rõ ràng đậu trạng nguyện vậy mà vẻ mặt có vẻ mất hứng, chẳng lẽ bởi vì Mộ Dung cô nương không tới? Liên Hoa cũng kỳ quái, khóc cái gì chứ?!" Trong đầu một mảnh hoảng loạn.

"Không một ai bình thường, chỉ có ta là bình thưởng nhất!" Lẩm bẩm xong, liền tìm Triệu quản gia.

Liên Hoa vốn hảo tâm nhắc nhở thiếu gia nhà mình, không nghĩ tới còn chưa nói gì đã bị thiếu gia tức giận, thấy thiếu gia nhà mình trở về phòng, khổ sở cũng muốn trở về phòng đợi. Đi được vài bước, ngẫm lại Mộ Dung Mẫn đúng là đã hai ngày chưa từng tới vương phủ, nghĩ có chút không thích hợp, liền muốn đi tới phủ công chúa tìm hiểu.

Mười Ba mới vừa tìm Triệu quản gia nói lại việc thiếu gia phân phó xong, Liên Hoa đã đi tới trước mặt hắn.

"Mười Ba, ngươi nói xong chưa, nói xong thì nhanh lên đi theo ta!"

Mười Ba đáp: "Ân, nói xong rồi."

Không đợi Mười Ba hỏi lại, Liên Hoa đã tới nắm lấy cổ tay Mười Ba lôi hắn đi theo ra ngoài.

"Liên Hoa, chúng ta đây là tới chỗ nào a!" Mười Ba bị Liên Hoa dắt đi, thất tha thất thiểu đi thiếu chút nữa ngã xuống đường.

"Ngươi hỏi nhiều làm gì!"

Triệu quản gia nhìn hai người đi xa, cười nói: "Đúng là đôi vợ chồng son a..."

Liên Hoa cũng không trả lời, vẫn đem Mười Ba kéo ra ngoài Vương phủ, mới buông tay hắn ra nói: "Mười Ba, chúng ta đi tìm trưởng công chúa đi, nàng đã hai ngày không có tới tìm thiếu gia chúng ta, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay phát hiện cái gì hay không..."

Mười Ba nháy mắt mấy cái: "Phát hiện cái gì? Có chuyện gì mà không thể để công chúa phát hiện sao?"

Liên Hoa liếc mắt nhìn Mười Ba, trong lòng thở dài. "Aiz, thiếu gia chẳng thèm nói cho Mười Ba, rốt cuộc có nên nói hay không a..." suy nghĩ một chút, vẫn không nên nói.

"Nhiều chuyện cái gì hả! Thân là một đại nam nhân mà còn nhiều chuyện, nhanh lên đi theo ta tới phủ trưởng công chúa dò la tin tức đi!" Liên Hoa cước bộ thật nhanh hướng phủ trưởng công chúa đi, thầm nghĩ nhanh lên một chút dò la xem có tin tức gì hữu dụng hay không, trong lòng âm thầm cầu khẩn.

"Nghìn vạn lần đừng bởi vì biết thân phận của thiếu gia cho nên cố ý không đến tìm thiếu gia nha!"

Mười Ba thấy Liên Hoa gấp gáp đi về hướng phủ trưởng công chúa, trong lòng nói thầm: "Hồi nãy, không phải còn nghĩ Lâm cô nương cùng thiếu gia chúng ta xứng đôi sao, sao giờ lại đòi đi tới phủ công chúa chứ?" Nhỏ giọng thở dài. "Ngày sau, ai xui xẻo lắm mới thích nha đầu này, thật tội nghiệp thay hắn a!" Liền nhanh chân đuổi kịp Liên Hoa.

Vương Tương Khuynh trở về phòng nằm xuống giường, nghĩ tới khi này nói chuyện với Liên Hoa bản thân có chút nóng nảy: "Aiz, Liên Hoa dù gì cũng không có ác ý, ta không nên nổi giận với nàng!" Nghĩ tới cảm xúc ngày hôm nay của mình không được bình thường.

"Sẽ không phải tới đại di mụ* đi, nhưng cũng không đúng nha, còn kém vài ngày mà..." Ở trên giường lăn lộn hai vòng, mới đứng dậy mở cửa, tìm Liên Hoa.

*Nguyệt sự.

Thấy cửa phòng sát vách đóng lại mà bên trong cũng không có động tĩnh gì, Vương Tương Khuynh nghĩ Liên Hoa hẳn còn chưa trở về phòng, liền đi đến phòng khách cũng không thấy người đâu.

"Di, Liên Hoa con bé này đi đâu rồi? Lẽ nào bị ta dọa nên chạy trốn rồi?" Đi tới cửa, hỏi gia đinh canh giữ ở cửa, mới biết được cách đây không lâu thấy Liên Hoa lôi kéo Mười Ba vội vã chạy ra ngoài.

"Vội vã xuất môn, lẽ nào thực sự bị dọa chạy? Nhưng thế éo nào lại kéo theo Mười Ba?!" Vương Tương Khuynh nghĩ xuất môn đi chung quanh một chút, nhìn xem Liên Hoa có khả năng đem Mười Ba đi nơi nào.

Lúc này, mới ra phủ không xa, thì gặp Lâm Tú Uyển. Lâm Tú Uyển đã lâu không gặp Vương Tương Khuynh, tuy rằng bản thân từng bị Vương Tương Khuynh cự tuyệt mà khổ sở, nhưng lúc này gặp lại cảm giác vui vẻ lấn át cả bi thương. Lâm Tú Uyển cười hướng Vương Tương Khuynh nói.

"Tương Khuynh, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi mua nhà, thế nào cũng không nói cho bằng hữu như ta biết một tiếng?"

Vương Tương Khuynh nhìn dáng tươi cười của Lâm Tú Uyển, có chút lắp bắp trả lời: "Tú... Lâm... Lâm cô nương, chào... xin chào... cũng không hẳn đã lâu không gặp, thật ra thì chỉ mới hai ngày thôi..."

Lâm Tú Uyển nghe được câu "Lâm cô nương", trong lòng tuy đau xót, nhưng cũng không dám thể hiện ra chỉ có thể che lắp bằng khuôn mặt tươi cười: "Đúng là không hẳn đã lâu không gặp, vậy tại sao gọi ta một cách xa lạ như vậy? Ngươi và ta là bằng hữu đã lâu, nên gọi là Tú Uyển không phải sao?"

Vương Tương Khuynh lắng nghe Lâm Tú Uyển nói như vậy, hít sâu một hơi, đè xuống nội tâm hoảng loạn bất an, nói: "Tú... Tú Uyển, đi ra ngoài dạo phố sao?"

Lâm Tú Uyển nghe được âm thanh "Tú Uyển" quen thuộc, tiêu ý trên mặt càng sâu: "Bất quá tới tìm ngươi. Biết ngươi đậu trạng nguyên, nên cùng thuộc hạ đi chung quanh tìm nơi ở mới của ngươi." Lâm Tú Uyển nhìn xung quanh Vương Tương Khuynh một chút, không thấy Mười Ba cùng Liên Hoa, cũng không thấy Triệu Mẫn, liền hỏi.

"Triệu công tử, à không phải, Triệu cô nương thế nào không ở đây? Còn có hai người tùy tung kia của ngươi đâu?"

Vương Tương Khuynh thấy Lâm Tú Uyển nhìn xung quanh mình một vòng, liền biết nàng muốn hỏi cái gì.

"Liên Hoa cùng Mười Ba mới vừa đi, về phần Triệu cô nương..." Vương Tương Khuynh dừng một chút, vẫn thẳng thắn thành khẩn nói ra. "Triệu cô nương đã hai ngày chưa từng tới tìm ta..."

Lâm Tú Uyển nghe được Triệu Mẫn kia đã hai ngày chưa từng đến tìm Vương Tương Khuynh, trong lòng không khỏi vui vẻ. "Lẽ nào ta lại có cơ hội?" nhìn Vương Tương Khuynh một người ở trên đường lại hỏi.

"Tương Khuynh dự định đi dạo phố sao?"

Vương Tương Khuynh ngẫm lại ở đây cách Vương phủ không xa, liền nói: "Chỉ nghĩ đi chung quanh một chút, ngày hôm nay mới vừa nhận chức làm biên tu Hàm Lâm Viện, ngày mai thì phải bắt đầu vào triều, sau này muốn đi cũng không có cơ hội, nên nghĩ hôm nay nhân cơ hội này đi ra ngoài dạo một chút. Tú Uyển, có muốn vào phủ của ta ngồi không?"

Nghe Vương Tương Khuynh chủ động mở miệng mời, Lâm Tú Uyển vừa cười vừa nói: "Được thôi. Ta vốn tới tìm Tương Khuynh mà."

Gia đinh thấy công tử nhà mình nhanh như vậy đã trở về, bên người còn dắt theo một thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng, hai người vừa đi vừa nói tới gần Vương phủ, không khỏi nghĩ thầm. "Lẽ nào đây là thiếu phu nhân tương lai?" chờ Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển đi tới trước cửa Vương phủ, hai tên gia đinh canh giữ ở trước phủ tự biên tự diễn hô: "Công tử, thiếu phu nhân tương lai a~"

Lâm Tú Uyển nghe được mình bị gia đinh Vương phủ hiểu lầm thành thiếu phu nhân, trên mặt không khỏi ửng đỏ, nhưng cũng không có phản bác. Vương Tương Khuynh nghe gia đinh nhà mình nói nhảm, trong lòng thật bất đắc dĩ, "Trước đây gọi ta Vương lão gia còn chưa tính, bây giờ lại còn dám gọi loạn thiếu phu nhân! Chủ cũ ngôi nhà này thật có mắt chọn gia đinh a!" vừa định mở miệng giải thích, thì nha hoàn đi theo bên người Lâm Tú Uyển đã mở miệng trước.

"Các ngươi nói nhảm cái gì thế! Tiểu thư nhà ta chỉ là bằng hữu của công tử nhà các ngươi, thiếu phu nhân cái quái gì!"

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh không có mở miệng giải thích, mà Thanh Mộng đi theo bên người mình đã mở miệng, nhịn không được lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, trong mắt ý tứ thật rõ rành, đó chính là —— nhanh câm miệng cho ta. Đáng tiếc Thanh Mộng căng bản không chú ý tới ánh mắt của tiểu thư nhà mình, còn tiếp tục lẩm bẩm nói.

Vương Tương Khuynh "khụ" một tiếng, hướng Lâm Tú Uyển nói: "Đi vào trước đi, sau này ta sẽ giáo huấn bọn hắn lại, để cho bọn hắn không gọi bậy nữa." Nói xong, liếc mắt nhìn hai tên gia đinh, hai tên gia đinh thấy thiếu gia nhà mình nhìn bọn hắn như thế, trong lòng lộp bộp.

"Xong đời, xong đời rồi, nói bậy rồi! Có thể hay không bị đuổi a!"

Tới phòng khách, Vương Tương Khuynh mở miệng nói: "Tú Uyển, ngồi đi."

Nói xong liền tự mình lấy ly trà cho Lâm Tú Uyển: "Nha hoàn này của ngươi, hình như cùng người trước kia không giống nhau a? Ta nhớ kỹ người nha hoàn kia nguyên bản không như vậy..."

Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh nói như thế, trong lòng thầm nghĩ. "Lẽ nào Tương Khuynh thích gia đinh nhà hắn gọi ta là thiếu phu nhân?" nghĩ vậy liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, "nếu không phải do mẹ già trong nhà Tiểu Hồng bị bệnh, thì nàng sẽ không nghỉ việc trở về nhà chiếu cố mẫu thân của nàng, thì mình đã không mang nha hoàn Thanh Mộng lắm miệng này đi theo!"

"Tiểu Hồng nghỉ việc về nhà chiếu cố nương của nàng, còn đây là Thanh Mộng." Lâm Tú Uyển giải thích nói.

"Gặp qua Vương công tử." Thanh Mộng thấy tiểu thư nhà mình hướng Vương Tương Khuynh giới thiệu mình, liền hành lễ nói. Trước đó không tỉ mỉ quan sát Vương Tương Khuynh, hiện tại nhìn kỹ, phát hiện Vương Tương Khuynh trẻ tuổi mà còn tuấn mỹ như vậy, môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, mặt mày mang theo tiêu ý nhàn nhạt, thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, đối với hạ nhân cũng không lên mặt, trong lòng cảm thấy hảo cảm rất nhiều. Huống chi Vương Tương Khuynh này chính là tân khoa trạng nguyên, tiểu thư nhà mình là thiên kim lễ bộ thượng thư, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy Vương Tương Khuynh cùng tiểu thư nhà mình rất xứng đôi.

"Sớm biết như vậy, vừa rồi đã không lắm miệng! Nói không chừng sau này, tiểu thư nhà mình sẽ trở thành phu nhân Vương phủ thật..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play