"Mẫn Mẫn, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, trong quan niệm của ta, tình yêu chỉ có thể dành cho một người, cũng chưa từng có cái ý định bắt cá hai tay gì đâu. Ta chọn ngươi, tất nhiên sẽ cự tuyệt nàng ấy." Vương Tương Kinh ánh mắt kiên định, nhìn Mộ Dung Mẫn.

"Mẫn Mẫn, cho tới nay, ta đều tỉnh tỉnh mê mê, ngày từ đầu vẫn không nhận ra được rằng ta thích ngươi, chờ tới khi thông suốt tâm mình, thì lại thiếu kiên định."

Vương Tương Khuynh hướng Mộ Dung Mẫn kể ra trong khoảng thời gian này, trong lòng nàng biến hóa như thế nào, hoàn toàn quên mất vẫn còn đang đứng trước cửa trường thi, cũng không phát hiện Liên Hoa cùng Mười Ba đang đứng ở bên cạnh chờ nàng. Chờ nói xong hết những lời trong lòng, lại hỏi:

"Mẫn Mẫn, mang ta về nhà đi. Để ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta không muốn sau này, mỗi lần nhớ ngươi cũng không biết phải đi đâu tìm ngươi a, chỉ toàn chờ ngươi đến tìm ta." Vương Tương Khuynh trong giọng nói mang theo chút cầu xin.

"Tương Khuynh, lần khoa khảo này, ngươi cảm thấy sao? Có thể lấy được danh hiệu trạng nguyên không?" Mộ Dung Mẫn không có đáp ứng yêu cầu của Vương Tương Khuynh, mà chỉ hỏi hắn cuộc thi lần này như thế nào.

"Nếu như phần luận viết tốt một chút, thì việc lấy danh hiệu trạng nguyên là không thể nghi ngờ. Chỉ sợ bài thi này, ta sẽ làm tốt hơn những gì mong đợi." Vương Tương Khuynh tự tin trả lời.

"Mẫn Mẫn là muốn chờ ta đậu trang nguyện, lúc đó mới mang ta về nhà? Chẳng lẽ Mẫn Mẫn muốn trở thành phu nhân của trạng nguyên ta sao?"

Mộ Dung Mẫn cười gật đầu: "Chờ ba ngày sau lúc công bố yết bảng, ta sẽ nói cho ngươi biết thân phận của ta, được chứ?"

"Hảo." Vương Tương Khuynh suy nghĩ, ngược lại hỏi.

"Vậy nếu như ta không đậu trạng nguyên thì sao? Chả lẽ Mẫn Mẫn muốn lấy người khác?"

Mộ Dung Mẫn cười cười, không trả lời, chỉ nói rằng: "Tương Khuynh, hai ngày nay nhất định rất mệt mỏi, hay về khách lâu sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Vậy Mẫn Mẫn cũng phải theo ta về khách lâu." Vương Tương Khuynh nắm lấy tay Mộ Dung Mẫn, hướng Đón Khách lâu đi.

"Thiếu gia!" Liên Hoa cùng Mười Ba thấy thiếu gia nhà mình ra khỏi trường thi, lúc thấy Mộ Dung Mẫn, trong mắt chỉ có Mộ Dung Mẫn, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ đang đứng phía sau Mộ Dung Mẫn, mắt thấy Vương Tương Khuynh ở trước mặt mọi người kể khổ, sau khi nói xong lại thấy Vương Tương Khuynh nắm tay Mộ Dung Mẫn muốn đi, chỉ có thể kêu lên.

"Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi đến lúc nào thế? Tại sau lại đứng phía sau chúng ta?" Vương Tương Khuynh vẻ mặt nghi vấn.

"Thiếu gia! Ta cùng Mười Ba đã đứng phía sau Mộ Dung công tử rất lâu rồi! Mà trong mắt người chỉ có Mộ Dung công tử, làm gì thèm liếc mắt nhìn chúng ta chứ!" Liên Hoa thật sự muốn đánh Vương Tương Khuynh một cái cho hả dạ, nhưng từ sau khi biết thân phận của Mộ Dung Mẫn, cho nên ở trước mặt nàng, cũng không dám làm ra hành động chống đối Vương Tương Khuynh.

"Aiz, lúc trước ở trước mặt thiếu gia thì làm gì cũng được, mà hiện tại Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa, cho nên mình phải tém lại." Liên Hoa chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà thở dài.

"Vậy sao, hoa nhỏ, ta cùng Mẫn Mẫn về Đón Khách lâu trước, các ngươi cứ từ từ..." Vương Tương Khuynh ngượng ngùng một chút, nói xong quay đầu tiếp tục đi, tay nắm lấy bàn tay Mộ Dung Mẫn như cũng chưa từng buông ra.

"Ôi chao, ngươi nhìn xem, hai đại nam nhân như thế nào lại nắm tay a! Thật sự là thói hư đời sau a!"

"Ngươi nhìn xem, cái người da trắng kia, mặt đều đỏ, nhìn là biết nằm dưới rồi! Á đù, ý, đó không phải là Vương Tương Khuynh sao!"

...

Thấy hai đại nam nhân ở trên đường nắm tay nhau đi, không khỏi thu hút ánh mắt cùng lời bàn tán của mọi người, nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện kinh ngạc, bởi vì một trong hai người nam tử đó dĩ nhiên là Vương Tương Khuynh người đọc chuyện ở Đón Khách lâu mấy tháng nay.

Mặc kệ bọn họ nói gì, Vương Tương Khuynh vẫn không có ý định buông tay Mộ Dung Mẫn ra, nàng muốn cho Mộ Dung Mẫn biết, bản thân từ lúc ở trước cửa trường thi, nội tâm đã bắt đầu thẳng thắn hơn, chính là lúc nàng nói thích Mộ Dung Mẫn, thì đã quyết định nắm tay nàng không buông, tuy hiện giờ Mộ Dung Mẫn mặc nam trang, nên mọi người chung quanh cho rằng nàng đang cùng nam tử khác yêu nhau, mặc kệ những lời dèm pha, cũng không muốn buông ra.

"Mẫn Mẫn, lúc này, người trong thiên hạ đều cho rằng ta và nam tử yêu nhau, cho nên ta càng không muốn buông tay ngươi ra, nếu như có một ngày, ngươi biết thân phận nữ tử của ta, liệu có còn nguyện ý kiên định cùng ta ở một chỗ?" Vương Tương Khuynh ở trong lòng yên lặng hỏi.

Mộ Dung Mẫn nhìn Vương Tương Khuynh, tuy ngượng ngùng, đỏ mặt, nhưng vẫn như cũ kiên định không buông tay nàng ra, trong lòng không khỏi vui vẻ, cảm động. Một đường không nói gì, cả hai chỉ yên lặng nắm tay nhau, hướng Đón Khách lâu đi. Chỉ là, lúc đi tới trước cửa Đón Khách lâu, thấy được vẻ mặt thất lạc của Lâm Tú Uyển.

Lâm Tú Uyển ở trước cửa khách lâu chờ Vương Tương Khuynh trở về, lại không nghĩ tới từ xa đã thấy Vương Tương Khuynh cùng một gã nam tử khác nắm tay nhau trở về, lúc tới gần nhất thời nhìn kỹ tên nam tử kia, mới nhận ra được đúng là người đêm đó bồi ở bên cạnh Vương Tương Khuynh.

"Tương Khuynh." Chờ Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển nhẹ nhàng kêu một tiếng, nói tiếp.

"Biết ngươi hôm nay khoa khảo kết thúc, ta liền ở chỗ này chờ ngươi trở về." Lâm Tú Uyển hơi quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, lại nói.

"Tương Khuynh, ngươi còn nhớ kỹ chuyện năm ngày trước, ngươi từng hỏi ta một vấn đề? Ta hôm nay, vội tới đây là để nói đáp án cho ngươi. Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được hay không?"

Vương Tương Khuynh nhìn về phía Mộ Dung Mẫn, thấy nàng gật đầu, mới dám đồng ý: "Vậy Tú Uyển cùng ta vào trong phòng nói đi."

Lại quay đầu hỏi Mộ Dung Mẫn: "Mẫn Mẫn, ngươi muốn ở đại sảnh chờ ta xuống, hay muốn đi theo Liên Hoa ở trong phòng chờ ta?"

"Ta ở đại sảnh chờ ngươi xuống." Mộ Dung Mẫn mỉm cười đáp.

"Ngươi cùng Lâm cô nương hảo hảo tâm sự."

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên phải được Mộ Dung Mẫn gật đầu đồng ý mới dám cùng nàng nói chuyện, trong lòng càng đau đớn. "Xem ra, Vương Tương Khuynh thật sự thích đồng tính."

Mở cửa phòng, Vương Tương Khuynh để Lâm Tú Uyển vào trong trước, mới xoay người đóng cửa, lại không nghĩ rằng, chỉ trong nháy mắt, Lâm Tú Uyển đột nhiên ôm lấy nàng:

"Tương Khuynh, là ta đã muộn, hay ngay từ đầu ta đã tới quá muộn?"

Bị Lâm Tú Uyển ôm lấy, Vương Tương Khuynh cũng không dám cử động, chỉ hỏi: "Tú Uyển, ngươi nói lời này là có ý gì? Cái gì đã muộn, cái gì ngay từ đầu đã muộn?"

"Là bởi vì ta trả lời quá muộn, cho nên ngươi mới cùng vị công tử kia ở một chỗ, chẳng lẽ khoảng thời gian ta gặp ngươi, cũng đã muộn?" Lâm Tú Uyển không rõ, vì sao Vương Tương Khuynh lại đối xứ với nam tử kia tốt như vậy, dĩ nhiên còn thích người nam tử kia.

"Tú Uyển."

"Tương Khuynh, không cần xoay người lại, không cần trả lời, trước tiên hãy lắng nghe ta nói hết." Trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng khóc, Lâm Tú Uyển muốn Vương Tương Khuynh im lặng nghe nàng nói là được rồi.

"Tương Khuynh, ngày đó ngươi hỏi ta, nếu như ta biến thành nam tử, có hay không sẽ thích ngươi, nếu ngươi biến thành nữ tử, ta có hay không vẫn như cũ thích ngươi. Ta suy nghĩ năm ngày, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, ta thích ngươi, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta đều chỉ thích ngươi. Nếu hiện tai, ngươi cùng vị công tử kia ở chung một chỗ, ta vẫn sẽ còn thích ngươi."

Lâm Tú Uyển trong năm ngày này, vẫn cẩn thận suy nghĩ vấn đề của Vương Tương Khuynh, thử tưởng tượng bản thân biến thành nam tử, lại thử tưởng tượng Vương Tương Khuynh biến thành nữ tử, lúc đầu tuy không được tự nhiên, nhưng dần dần cũng tiếp thu:

"Tương Khuynh, ta nghĩ nói cho ngươi nghe, ta đối với ngươi, không chỉ là thích, mà là thật sự rất rất yêu ngươi, ta yêu chính là ngươi, Vương Tương Khuynh, cùng với thân phận, giới tính những thứ đấy đều không quan hệ gì."

Trầm mặc, Vương Tương Khuynh không nói gì, Lâm Tú Uyển nói tiếp: "Thế nhưng, ta đã trả lời quá muộn, phải không? Nếu như ta trả lời ngươi sớm một chút, có phải hay không chúng ta có thể ở cùng một chỗ?"

Vương Tương Khuynh rốt cục chịu mở miệng: "Tú Uyển, tuy ta đã từng đối với ngươi động tâm, nhưng từ trong nội tâm, từ đầu tới cuối, đều là thích..."

Vương Tương Khuynh tính nói khoản thời với Mộ Dung Mẫn, nhưng dừng lại một chút, sửa lời nói:

"Triệu Mẫn, người ta thích vẫn là Triệu Mẫn. Ta cùng nàng ở Phồn thành đã quen nhau. Ta sớm tới Thịnh Đều này, là bởi vì lúc nàng ly khai Phồn thành, ta vẫn nhớ tới nàng, muốn đến đây gặp lại nàng."

"Tương Khuynh, chúng ta vẫn không thể sao?" Lâm Tú Uyển chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu.

"Tú Uyển, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu. Làm bằng hữu của nhau cả đời. Nếu ta không thể cùng Triệu Mẫn yêu nhau cả đời, nhưng ta vẫn muốn thử cùng nàng ở chung một chỗ, còn với ngươi, ta chỉ mong chúng ta mãi mãi là bằng hữu."

"Hai người nam tử yêu nhau, sẽ có trắc trở. Nếu Tương Khuynh muốn cùng Triệu công tử ở chung một chỗ, ta đây nguyện ý chờ đợi ngươi. Ngươi cùng hắn ở chung một chỗ, ta liền cùng ngươi trở thành bằng hữu, nếu có một ngày ngươi cùng hắn rời xa nhau..." Tuy không nói hết, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ. Lâm Tú Uyển nghĩ, hai người nam tử yêu nhau tất nhiên sẽ có trắc trở, mà Vương Tương Khuynh từng động tâm với nàng, chung quy nếu có một ngày hắn cùng Triệu công tử rời xa nhau, lúc đó sẽ cùng nàng ở chung một chỗ.

- ----------------------------------

Edit: ôi chao! cảm giác như đây là ĐM chứ hổng phải bách nha ~  :))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play