Mười Ba tuy rằng giơ tay lên thề, còn nói với vẻ mặt chân thành, nhưng mọi người chính là vẫn bộ dạng hoài nghi, Mười Ba thấy vậy cũng không biết nên nói sao nữa, nhìn một chút thiếu gia nhà mình, nghĩ thầm nói: "Thiếu gia, ta chỉ có thể nói như vậy, kế tiếp người tự mình giải thích đi."

Mộ Dung Mẫn muốn rút tay mình đang bị Vương Tương Khuynh nắm ra, nhưng không được vì Vương Tương Khuynh gắt gao nắm thật chặt không chịu buông ra, nhất thời cảm thấy xấu hổ, Vương Tương Khuynh thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân mới vừa bị tứ hôn ngày đầu tiên, nhị tỷ cùng Tử Yên dĩ nhiên sẽ đến, càng không nghĩ tới Tử Yên lại đem cục diện trở nên hỗn loạn như thế.

Vương Tương Nhan nhìn Tử Yên một chút, đem ngọc bội của Vương Tương Khuynh trả lại cho hắn, Tử Yên thấy vậy muốn nói gì đó, nhưng đã thấy Vương Tương Nhan đem ngọc bội có khắc chữ "Nhan" đưa cho nàng: "Ngọc bội của Tương Khuynh, ngươi hãy trả lại cho hắn đi, còn đây là ngọc bội của ta, tặng cho ngươi."

Tử Yên nhìn ngọc bội đưa qua, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết có nên tiếp nhận hay là cự tuyệt, nàng căn bản không muốn thành như vậy, chỉ là thấy Vương Tương Nhan tựa hồ bởi vì chuyện vị hôn thê kia của Vương Tương Khuynh mà tức giận không nhẹ, mới nghĩ thay Vương Tương Nhan trừng trị Vương Tương Khuynh cùng vị hôn thê của hắn.

Vương Tương Khuynh tiếp nhận ngọc bội, hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tỷ, ta thật sự không biết khối ngọc bội này dĩ nhiên có hàm nghĩa như vậy, ta cho rằng chỉ là một khối ngọc bội bình thường."

Nói xong lại quay đầu hướng Tử Yên nói: "Tử yên cô nương, xin lỗi, ngày ấy cho ngươi ngọc bội cũng coi như cần giải quyết xong mọi chuyện, nếu ngươi không ngăn cản ta lại, ta cũng sẽ không đem ngọc bội cho ngươi. Nhị tỷ khối ngọc bội này..."

Nghe Vương Tương Khuynh nói như thế, Tử Yên mới hồi phục lại tinh thần, nói rằng: "Ngọc bội của nhị tiểu thư, ta tự nhiên sẽ không lấy, khối ngọc bội này của ngươi, liền trả lại cho ngươi đi."

Tử Yên từ chối vật trong tay Vương Tương Nhan, tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư, ngọc này trọng yếu như vậy, ngươi tại sao lại đơn giản như vậy mà đưa cho ta. Lúc trước, Tương Khuynh không biết hàm nghĩ của ngọc bội này, mới đưa lầm cho ta, ngươi biết hàm nghĩa của ngọc bội này, thì không nên..."

Vương Tương Nhan kéo tay Tử Yên qua, đem ngọc bội bỏ vào trong tay Tử Yên, nói rằng: "Ta nói, ngọc bội này tặng cho ngươi, ngươi nhận lấy đi! Ngươi nếu như không cần, thì quăng đi."

Mọi người đều nhìn Vương Tương Nhan, không biết nàng đây là có ý tứ gì, rõ ràng đã giải thích, thế nào vẫn kiên trì đưa ngọc bội cho Tử Yên. Tử Yên cầm ngọc bội của Vương Tương Nhan trong tay, khuôn mặt ửng đó suy nghĩ, cúi đầu ngây ngốc mà nhìn khối ngọc đang cầm trong tay, nhất thời không biết nên nói cái gì. Qua một lúc, mới nói: "Ta đây liền nhận lấy ngọc bội của ngươi, nếu sau này ngươi muốn ta trả lại cho ngươi, ta thế nhưng sẽ không giống như hôm nay đơn giản mà trả lại cho ngươi đâu nha."

Vương Tương Nhan nghe vậy, mỉm cười nói: "Ngọc này tặng cho ngươi, ta liền không bao giờ... sẽ không bao giờ lấy lại đâu."

Đầu óc Vương Tương Khuynh nhất thời bị cục diện trước mắt làm cho hỗn loạn, rõ ràng vừa rồi còn đang quấn quýt chuyện của mình, thế nào đột nhiên lại biến thành chuyện của nhị tỷ cùng Tử Yên.

"Nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương là chuyện gì đang xảy ra? Sao ta không hiểu gì hết thế này?"

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Nhan trước bởi vì Tử Yên mà đen mặt, lúc này lại đem ngọc bội của mình đưa cho nàng ấy còn đem ngọc bội của Vương Tương Khuynh trả lại, còn thấy Tử Yên cô nương nhìn ngọc bội đến đỏ mắt, càng suy nghĩ càng cảm thấy các nàng có gì đó, nghiêng đầu nhìn Vương Tương Khuynh nhất thời chỉ ngây ngốc, cũng chỉ bất đắc dĩ, bản thân cũng không thể nhắc nhở nói hắn chuyển nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương phát sinh tình cảm gì đó.

Vương Tương Nhan quay đầu nhìn Vương Tương Khuynh, nói rằng: "Tương Khuynh, ngươi theo ta tới!"

Vương Tương Nhan nghĩ có nhiều người như vậy, cũng không thể nói rõ ràng việc gì được, liền nghĩ dẫn hắn vào trong phòng để tra hỏi rõ ràng, nói xong xoay người hướng gian phòng của Vương Tương Khuynh đi, nhưng không ngờ Vương Tương Khuynh dĩ nhiên chưa từng động đậy.

Vương Tương Khuynh nắm tay Mộ Dung Mẫn đứng bất động tại chỗ, hướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tỷ, ta muốn dẫn Mẫn Mẫn cùng đi, nói chung ta cũng không muốn gạt nàng cái gì."

Đi vài bước Vương Tương Nhan quay đầu lại, hướng Vương Tương Khuynh vẻ mặt kiên định, liền gật đầu: "Cũng đi theo đi!"

Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh nói muốn dẫn mình đi cùng, vừa định mở miệng cự tuyệt để Vương Tương Khuynh cùng nhị tỷ hắn hai người nói chuyện riêng, bản thân không muốn đi theo, lại không nghĩ rằng nhị tỷ của Vương Tương Khuynh dĩ nhiên cũng đồng ý cho nàng đi cùng, vừa nói xong ý định cự tuyệt vừa tới miệng liền nuốt xuống.

Vương Tương Khuynh nắm tay Mộ Dung Mẫn đi theo phía sau Vương Tương Nhan đi vào phòng mình. Vào phòng, Vương Tương Nhan trực tiếp ngồi ở trên ghế, Vương Tương Khuynh như một tiểu hài tử phạm sai lầm, cúi đầu đứng trước mặt Vương Tương Nhan. Vương Tương Nhan lúc này mới tỉ mỉ quan sát Mộ Dung Mẫn bên người Vương Tương Khuynh một phen, Mộ Dung Mẫn tuy vẫn im lặng nhưng khí thế của nàng có gì đó đặc biệt hơn người, tựa hồ không giống người thường, lại nhìn nàng ăn mặc quần áo minh hoàng thanh nhã quần dài, xem ra là người có tiền.

Vương Tương Nhan không có mở miệng hỏi, Vương Tương Khuynh liền trầm mặc không có chủ động mở miệng nói. Trầm mặc một lát, Vương Tương Nhan mới mở miệng hỏi: "Tương Khuynh, chuyện hôn nhân đại sự ngươi hẳn cũng biết! Tại sao lại không hỏi qua cha mẹ ngươi mà... ngươi dám tự mình quyết định hả!"

Lại nhìn Mộ Dung Mẫn một chút: "Vị cô nương này, cha nương ngươi thật sự đồng ý đem ngươi gã cho Tương Khuynh nhà ta sao?"

"Ách, nhị tỷ, hồi nãy quên nói cho ngươi biết, Mẫn Mẫn, nàng..." Vương Tương Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, lại quay đầu nhìn Vương Tương Nhan, đảo mắt nói tiếp, "Mẫn Mẫn nàng là Trưởng công chúa, là do hoàng thượng ban hôn cho ta."

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Vương Tương Nhan cảm giác lỗ tai của mình có vấn đề, không phải thì nhất định là đầu óc có vấn đề, nếu như Mộ Dung Mẫn là Trưởng công chúa, vậy nàng khi nãy chẳng phải phạm phải chuyện ngu xuẩn nhất sao a!

Vương Tương Khuynh nhìn nhị tỷ của mình kinh ngạc đến ngây người, liền lập lại một lần: "Mẫn Mẫn, nàng là Trưởng công chúa."

"Thật thật sự là...là Trưởng công chúa!" Vương Tương Nhan sợ đến mức nói lắp, bật người đứng dậy nhường chỗ cho Mộ Dung Mẫn ngồi.

"Dân nữ... dân nữ có mắt như mù, không biết... không biết ngài là Trưởng công chúa, thỉnh Trưởng công chúa thứ tội." Nói xong trừng mắt liếc Vương Tương Khuynh, trong lòng thầm mắng, "Tại sao ngay từ đầu ngươi không nói nàng là Trưởng công chúa! Tại ngươi mà nhị tỷ ta đắc tội với Trưởng công chúa thì làm sao bây giờ!"

Thấy nhị tỷ của mình biết được thân phận của Mộ Dung Mẫn thái độ đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, từ bộ dạng khởi binh vấn tội biến thành cam chịu nhận đòn, kéo kéo khóe miệng, "Nhị tỷ, tuyệt chiêu thay đổi sắc mặt của ngươi cũng quá nhanh đi..." lại thấy nàng nhìn mình trừng mắt, chỉ cảm thấy bản thân vô tội quá chừng, trong lòng yên lặng giải thích: "Nhị tỷ ngươi đừng có trừng ta a! Không phải không nói mà do không có cơ hội nói nha!"

"Nhị tỷ, chớ khách khí, ngươi là nhị tỷ của Tương Khuynh, tự nhiên cũng là nhị tỷ của ta. Ta đã cùng Tương Khuynh đính ước, không có chuyện không biết tôn ti trên dưới được, coi như là ta sai." Mộ Dung Mẫn mở miệng nói.

Đường đường là Trưởng công chúa của một quốc gia dĩ nhiên hướng mình nhận sai, Vương Tương Nhan tuyệt không cảm thấy vạn phần vinh hạnh, mà là vạn phần xấu hổ, "Ta vừa làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì thế a! Dĩ nhiên chất vấn Trưởng công chúa! Còn nghĩ muốn chia rẽ hai người họ!"

"Trưởng công chúa, ta vừa rồi không có ý định chia rẽ các ngươi..." Vương Tương Nhan mở miệng giải thích.

Vương Tương Khuynh lắng nghe nhị tỷ của mình nói như vậy, thầm nghĩ thật nhục mặt, "Nhị tỷ a! Ngươi còn có thể ngu xuẩn như thế a! Ta rõ ràng không nghĩ tới ngươi còn có ý muốn chia rẽ chúng ta! Ngươi hiện tại nói như vậy, ta chỉ biết ngươi thật sự là muốn chia rẽ chúng ta! Trách không được lại đồng ý ta mang Mẫn Mẫn đến đây!" len lén dùng dư quang nhìn Mộ Dung Mẫn, "Hiện tại thì hay rồi, không chỉ có ta đã biết, mà Mẫn Mẫn khẳng định cũng nghĩ tới! Thật đúng là nhị tỷ tốt của ta a!"

"Mẫn Mẫn, nhị tỷ của ta nàng..." Vương Tương Khuynh cũng không biết nên hình dung sự ngu ngốc của nhị tỷ mình như thế nào.

Nhìn Vương Tương Nhan xấu hổ đỏ mặt, Mộ Dung Mẫn đạm nhiên nói câu "Không sao", dừng một chút, quay đầu hướng Vương Tương Khuynh nói rằng: "Không bằng lúc này Tương Khuynh nói cho rõ ràng một chút chuyện ngươi cùng Tử Yên cô nương đi."

Vương Tương Nhan để Mộ Dung Mẫn ngồi xuống nghe Vương Tương Khuynh giải thích, bản thân thì đứng ở một bên, Mộ Dung Mẫn thấy vậyBhướng Vương Tương Nhan nói rằng: "Nhị tỷ, ngươi cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau nghe một chút Vương Tương Khuynh sẽ giải thích như thế nào."

Thấy Mộ Dung Mẫn vẫn xưng hô mình là nhị tỷ, mà trong lời nói cũng không xưng bản cung, mà đều là dùng từ "ta", nhất thời cảm giác vị công chúa này cũng không phải cao cao tại thượng như trong lời đồn, mà cảm thấy nàng vạn phần thân thiết, đành đánh bạo ngồi xuống.

Thấy Nẫn Nẫn cùng nhị tỷ nhà mình đều ngồi, mà bản thân như trước đứng trước mặt các nàng cứ như tiểu hài tử phạm sai lầm, không khỏi nhấp hé miệng: "Mẫn Mẫn, nhị tỷ, các ngươi khi dễ ta!"

"Ách." Mộ Dung Mẫn cùng Vương Tương Nhan song song quay đầu thoáng nhìn nhau, lại quay đầu trăm miệng một lời hướng Vương Tương Khuynh nói: "Kêu ngươi giải thích thì giải thích nhanh lên! Đừng có mà nhiều lời vô ích!"

Thấy nhị tỷ nhà mình cùng Mộ Dung Mẫn nhanh như vậy đã cùng nhau đứng trên một chuyến tuyến, Vương Tương Khuynh bỗng nhiên cảm giác khổ sở còn có niềm vui sướng không nói rõ thành lời, trước tiên để Mộ Dung Mẫn tiếp thu người nhà của mình, cuối cùng sẽ tiếp thu thân phận nữ tử của mình, đi một bước tính một bước, cũng không khó. Vương Tương Khuynh nghĩ như vậy, bỗng nhiên bật cười.

"Hài tử này là choáng váng sao? Thế nào đột nhiên nở nụ cười?" Vương Tương Nhan nhìn dáng vẻ tươi cười của đệ đệ, chỉ cảm thấy từ ngày đệ đệ yêu đầu óc càng ngày càng không bình thường.

Mộ Dung Nẫn cũng không biết tại sao Vương Tương Khuynh lại cười kinh tởm như vậy, "Tương Khuynh đây là làm sao vậy? Kêu hắn giải thích thì không giải thích, toàn ngồi cười khúc khích!"

"Khụ khụ." Vương Tương Khuynh thấy nhị tỷ cùng Mộ Dung Mẫn vẻ mặt nhìn mình như gặp phải tên bệnh nhân tâm thần trốn trại, liền ho khan một tiếng, nói tiếp: "Ngày ấy, ta mang theo Nười Ba đi Bách Hoa lâu..." Vương Tương Khuynh đem sự tình kể lại một lần, cuối cùng nói rằng.

"Sự tình chính là như vậy, sau đó ta đến Thịnh Đều, cũng không có gặp qua cha mẹ cùng nhị tỷ, càng không có gặp qua Tử Yên cô nương nha. Ta cùng nàng thế nhưng một chút sự tình cũng không có! Cũng không biết nàng ấy hôm nay tại sao đột nhiên muốn chơi ta, còn hướng ta nói cái ước định gì đó."

Vương Tương Nhan nghe xong, vốn rầu rĩ đau lòng, thì một điểm cũng không còn đau nữa, hướng Vương Tương Khuynh gật đầu: "Nguyên lai là như vậy, chắc do Tử Yên lâu rồi không gặp ngươi, nên mới nghĩ trêu cợt ngươi một phen đi. Ta một hồi đi nói với nàng một chút!" Lúc này, Vương Tương Nhan thầm nghĩ mang Tử Uên đi tới chỗ không có một ai để hảo hảo mà trò chuyện.

*Vừa mầm vừa trò chuyện hay gì mà phải kiếm chỗ không người ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh giải thích xong, nghĩ thầm, "Ta quả nhiên không có nhìn lầm Vương Tương Khuynh."

Lơ đãng nhìn qua Vương Tương Nhan bộ dạng sốt ruột, "Nhị tỷ đây là vội vã muốn đi gặp tử yên sao? Lẽ nào nhị tỷ thật sự cùng Tử Yên?" Nghĩ đến việc này, Mộ Dung Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, "Không đúng, ta thế nào lại loạn tưởng như vậy! Chẳng lẽ do lúc trước không cẩn thận thấy trong cung hai người phi tử nên mới như vậy, ta cũng không nên loạn tưởng nhị tỷ cùng Tử Yên có quan hệ như vậy được! Hôm nay tại sao lại có thể suy nghĩ đến chuyện nữ tử cùng nữ tử yêu nhau đây!"

Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn lắc đầu, trong lòng cả kinh, cho rằng Mộ Dung Mẫn không tin mình, bước lên phía trước nắm tay Mộ Dung Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, những lời ta vừa nói đều là sự thật! Ta không có nói dối ngươi cái gì cả, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!"

Mộ Dung Mẫn lúc này mới phản ứng kịp, do những suy nghĩ lúc nãy cho nên nàng mới lắc đầu, mặt đỏ lên, nói: "Ta không có không tin ngươi nói! Ngươi nói gì ta đều tin tưởng."

Thấy sự tình đã được giải thích rõ ràng, Vương Tương Nhan mở miệng hỏi: "Trưởng công chúa, chẳng hay khi nào ngươi rãnh rỗi theo chúng ta quay về phồn thành?"

Nhìn thoáng qua Vương Tương Khuynh đang ngồi xổm nắm tay Mộ Dung Mẫn trước mặt, nói tiếp: "Ta nghĩ, hẳn là nên để cha mẹ gặp mặt ngươi. Nếu Trưởng công chúa không có thời gian, không bằng ta cho người mang tin tức về, để cha mẹ tới Thịnh Đều."

"Nhị tỷ, việc này không vội, ta cùng Mẫn Mẫn còn phải thương lượng xong mới nói cho ngươi đi." Vương Tương Khuynh giành trả lời vấn đề của Vương Tương Nhan trước, nghĩ là quay về Phồn Thành chính hay là ở chỗ này nói chuyện này với cha mẹ, không nên để Mộ Dung Mẫn ở nơi nàng không quen mà trả lời, các nàng sau khi trở thành phu thê nói ra chuyện này cũng không muộn.

Vương Tương Nhan gật đầu, nói rằng: "Cũng tốt, ta đây trước vào phòng khách tìm Tử Yên, các ngươi ở chỗ này trò chuyện hay là đi theo ta ra phòng khách?"

- ----------------------------------

Edit: Mọi người thông cảm, máy tính hư cả tuần hôm nay vừa sửa xong liền vội vàng ngồi edit đây. QAQ

Mọi người thử đoán xem rốt cuộc Yên với Nhan ai trên ai dưới đây? Ta là đặt Nhan kèo trên nhá =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play