Vương Tương Khuynh ngủ thẳng cẳng tới trưa mới chịu tỉnh dậy, sờ sờ cái bụng, do bị đói làm tỉnh giấc!

Vương Tương Khuynh tính mở cửa gọi tiểu nhị đem nước nóng vào, thuận tiện kêu thêm chút thức ăn, không nghĩ tới Mười Ba đã đứng chờ ở trước cửa sẵn.

"Thiếu gia, người rốt cục cũng tỉnh!"

"Ngươi sao lại ở đây? Tìm được nhà chưa?" Vương Tương Khuynh vốn nghĩ rằng Mười Ba đang cùng Liên Hoa tìm nhà, hẳn còn lâu mới về, không nghĩ tới mới nửa ngày đã tìm được.

"Các ngươi sáng sớm đã tìm được nhà rồi sao?"

"Thiếu gia, ta cùng Liên Hoa đi ra ngoài tìm nhà, không nghĩ tới chỉ đi chưa được bao lâu đã kiếm được một chỗ, phù hợp với mấy điều kiện mà thiếu gia đã yêu cầu, cho nên chúng ta nhanh chóng quay về. Vốn định trực tiếp dẫn thiếu gia ngài đi xem, không ngờ tới giờ thiếu gia mới chịu tỉnh. Thiếu gia, người chừng nào thì đi lại đó xem xét?" Mười Ba hỏi.

"Nếu đã chọn được nhà phù hợp, thì tạm thời không cần đến xem, ngươi trước đi xuống kêu tiểu nhị đem nước nóng vào phòng, ta muốn tắm rửa, còn nữa, dặn hắn đem vài món lên luôn, bụng ta kêu réo nãy giờ rồi, nếu không ăn chắc chết đói luôn quá!"

Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình nói xong, liền trả lời: "Thiếu gia người ở trong phòng chờ một lát, ta xuống kêu tiểu nhị đem nước nóng cùng thức ăn lên liền."

Nói xong liền lập tức đi xuống lầu, trong lòng thầm phỉ nhổ. "Ngủ tới giờ này mới chịu dậy, không đói mới là lạ đó! Thiếu gia người đúng là con sâu lười!"

Vương Tương Khuynh thấy Mười Ba đã xuống lầu, liền quay về giường tiếp tục nằm, chờ tiểu nhị đem nước cùng thức ăn lên tới. Liên Hoa gõ cửa phòng, gọi một tiếng "Thiếu gia", liền đẩy cửa vào phòng Vương Tương Khuynh.

"Hoa nhỏ, ngươi cùng Mười Ba thế nào tìm được nhà nhanh như vậy? Tỉ mỉ nói rõ cho ta biết!" Chờ Liên Hoa vào phòng, Vương Tương Khuynh buồn miệng, liền hỏi chuyện bọn hắn tìm được nhà, sao có thể nhanh như vậy.

Liên Hoa nghe thiếu gia hỏi nàng làm sao tìm được nhà, liền lưu loát nói:

"Ta cùng Mười Ba đầu tiên là hướng Trương chưởng quầy hỏi thăm xem gần đây có toàn nhà nào cần bán không, không nghĩ tới, vừa hỏi thì có thật, Trương chưởng quầy nói ở Trường An có một căn Triệu phủ, chủ nhân ngôi nhà đó đã dọn đi nơi khác, giờ cũng không có ai ở, mà trước giờ vẫn chưa có bán cho ai. Ta cùng Mười Ba đi xem, Triệu phủ này so với Vương phủ ở Phồn thành không sai biệt lắm, nằm ở hướng Bắc Nam vô cùng tốt, ta cùng Mười Ba cũng đi xem một vòng quanh nhà, thì thấy có hoa viên cùng ao hồ, phù hợp với yêu cầu của thiếu gia!"

"Thế sao nó vẫn chưa bị bán?" Vương Tương Khuynh thắc mắc hỏi một câu, nghĩ cũng quá thuận lợi đi, cảm thấy có điểm không thích hợp, theo lý mà nói những chỗ như vậy không dễ dàng tìm được mới đúng a!

Liên Hoa nghe thiếu gia vừa hỏi như thế, trong lòng cả kinh. "Rõ ràng sáng sớm đã cùng Mười Ba nghĩ ra lí do để nói rồi, vậy mà giờ nói xong cũng cảm thấy có điểm không hợp lý, không nghĩ tới thiếu gia lại cảm giác được!"

"Chắc do vận khí tốt! Huống chi, Trương chưởng quầy kinh doanh tửu lâu lớn như vậy, người đến người đi cũng không ít, khẳng định sẽ biết rất nhiều tin tức. Hắn vừa nói ngôi nhà này, chúng ta đã đi nhìn, thật đúng là phù hợp với yêu cầu của thiếu gia đó!"

"Ngươi nói thử xem, ngôi nhà đó tốt như vậy, tại sao tới giờ vẫn không ai mua? Chẳng lẽ trong ngôi nhà đó có thứ không sạch sẽ?" Vương Tương Khuynh nghĩ Liên Hoa một mực nói ngôi nhà đó chưa bán đi, liền nghĩ thế nào trong đó cũng có thứ không sạch sẽ.

Liên Hoa trợn mắt một cái. "Thiếu gia a, vấn đề của ngươi sao nhiều như vậy! Hỏi tới hỏi lui ta cũng không biết phải trả lời sao a!" Liên Hoa suy nghĩ một chút, trả lời:

"Thiếu gia, do có rất ít người cần mua nhà, cho nên nó tới giờ vẫn chưa bán được, ta với Mười Ba đã hỏi những người sống xung quanh, họ nói ngôi nhà rất sạch sẽ, không có nghe nói người nào từng chết trong đó, cũng không có nghe nói chuyện kỳ quái gì phát sinh ở đó cả, thiếu gia người cứ yên tâm đi!"

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, nội tâm vẫn có chút bất an: "Liên Hoa, ta như thế nào cũng cảm thấy nó rất lạ? Hình như có chuyện gì đó không ổn a!"

"Thiếu gia a, người hãy tin đi, ta cùng Mười Ba chắc chắn như vậy, mà người còn chưa chịu tin a."

Vương Tương Khuynh trên dưới quan sát Liên Hoa một phen, lắc đầu: "Hoàn toàn không thể tin được."

"Thiêu gia! Người thật quá đáng! Ta với Mười Ba đã cực khổ đi tìm nhà cho người, vậy mà người lại ở đây ngủ ngon, còn hoài nghi năng lực của ta cùng Mười Ba nữa! Người nếu không tin, thì tự đi mà nhìn đi!"

"Được rồi, được rồi, ta hay nói giỡn, hoa nhỏ không cần tức giận nha." Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa lộ ra biểu tình mất hứng, thoải mái nói.

"Ta tin tưởng năng lực của hoa nhỏ mừ! Giờ ngươi đi ra xem thử giúp ta, tại sao tới giờ Mười Ba chưa trở về a, còn nước với thức ăn, sao tới giờ còn chưa đem vào!"

"Vâng! Vậy thiếu gia cứ tiếp tục nằm, ta đi xuống xem sao!" Liên Hoa biểu tình ngạo kiều, đi ra khỏi phòng Vương Tương Khuynh. Đóng cửa phòng, vỗ ngực mình.

"May quá, may quá, hên là thiếu gia thấy mình sinh khí, nên không hỏi nữa. May mà mình tức giận dời đi lực chú ý của thiếu gia, nếu không người cứ hỏi này hỏi họ, chắc chắn sẽ bị phát hiện, aiz, chỉ tại mình bản tính trong sáng, lương thiện không biết nói dối là gì!"

Liên Hoa vừa đi xuống lầu hỏi, mới biết được, hóa ra không có nước nóng, mà Mười Ba muốn thiếu gia sớm tắm rửa rồi ăn, cho nên đã xách đích đi nấu nước.

Tiểu nhị đem thức ăn vào phòng Vương Tương Khuynh, chờ Vương Tương Khuynh ăn xong, Mười Ba mới đem nước vào phòng.

"Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi ở trước cửa canh cho ta, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào vào trong. Chờ bản thiếu gia ta tắm xong, liền mang ta tới nhà ở Trường An kia xem thử, nếu hợp thì sẽ mua!" Vương Tương Khuynh để Liên Hoa cùng Mười Ba canh giữ trước cửa, xong liền cởi y phục đi tắm. Tối qua vì quá mệt cho nên không tắm, hơn nữa ở trường thi hai ngày một đêm, đều chưa tắm rửa gì cả, nếu còn không tắm thì chắc thúi còn hơn bãi rác!

Chờ Vương Tương Khuynh tắm rửa thay y phục xong, đã là giờ Mùi canh ba. Vừa ra khỏi Đón Khách lâu, liền trực tiếp đi Trường An. Liên Hoa cùng Mười Ba dắt Vương Tương Khuynh tới trước cửa Triệu phủ, Vương Tương Khuynh ngẩng đầu nhìn.

"Triệu phủ? Nó làm ta không khỏi nhớ tới Mẫn Mẫn a, nàng lúc mới gặp ta cũng bắt ta gọi là Triệu Mẫn a!"

Liên Hoa với Mười Ba thi nhau đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói. "Thiếu gia a, ngươi sẽ không vì vậy mà nhận ra chứ! Thấy chữ Triệu thì nghĩ tới Mộ Dung cô nương! Nếu cứ vậy sẽ xảy ra chuyện a!"

"Thiếu gia, trong Triệu phủ có một lão quản gia, chúng ta muốn mua nhà thì trực tiếp tới tìm hắn là được." Liên Hoa hướng Vương Tương Khuynh nói, xong rồi lại quay đầu nói với Mười Ba.

"Mười Ba, ngươi nhanh đi gõ cửa a! Lo lắng làm gì!" Liên Hoa hiện tại thầm nghĩ thiếu gia nhà mình mau chóng mua ngôi nhà này nhanh đi, đứng có mà hỏi nhiều, không phải, nếu cứ tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ bị phát hiện a!

Mười Ba nghe lời mà đi gõ cửa Triệu phủ, lão quản gia Triệu phủ mở cửa.

"Là Mười Ba nha." Lão quản gia nhìn Vương Tương Khuynh một chút. "Vị này là thiếu gia của các ngươi đi!"

"Vương công tử là đến xem nhà đi, sáng sớm Thập Tam công tử cùng Liên Hoa cô nương đã đến xem qua! Bọn họ nói ngôi nhà này tốt, cho nên sẽ mang Vương công tử ngài tự mình đến xem qua! Hiện tại ngài đã tới, đi xem thử có vừa ý không, nếu như thích thì cứ mua đi. Giá cả thì có thể thương lượng." Lão quản gia nhiệt tình thỉnh Vương Tương Khinh vào trong.

"Hảo hảo, vậy làm phiền, làm phiền..." Vương Tương Khuynh nhất thời không biết nên xưng hô với vị lão nhân trước mắt ra sao.

Triệu quản gia cười ha hả, nói: "Vương công tử, gọi Lão Triệu hoặc Triệu quản gia là được rồi!"

"Vậy làm phiền Triệu quản gia rồi. Ta muốn đi xem cấu trúc của ngôi nhà, nếu cảm thấy hợp ý, nhất định mua liền!" Vương Tương Khuynh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ.

"Làm gì mà nhiệt tình vậy! Sẽ không định hãm hại ta đi! Bọn người cổ đại các ngươi sẽ không giống người ở hiện đại đi, đều thích hãm hại người khác!"

Vương Tương Khuynh đi một vòng, phát hiện ngôi nhà này xác thật rất tốt, liền hỏi: "Triệu quản gia, ngôi nhà này ta rất thích, phù hợp ý ta. Ngài nói giá đi, nếu thấy hợp ta sẽ mua!"

Triệu quản gia cười, vươn một ngón tay ra, khoa tay múa chân một chút. Vương Tương Khuynh thử thăm dò nói.

"Một vạn lượng?" Tuy hơi mắc, bất quá cũng hợp lý.

Triệu quản gia lắc đầu: "Không cần một vạn lượng, một nghìn lượng là được rồi."

"Cái gì?! Ngôi nhà lớn như vậy mà chỉ cần một nghìn lượng!" Vương Tương Khuynh bất ngờ, trong lòng khá lưỡng lự, không cần một vạn lượng, mà đã có thể mua được ngôi nhà tốt như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ.

"Ngôi nhà này, sẽ không có chuyện gì đi! Chẳng lẽ trong nhà có ma?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play