Liên Hoa ngơ ngác rời khỏi phòng Vương Tương Khuynh, thẳng đến khi trở về gian phòng của mình, trong đầu cũng chỉ lập đi lập lại câu nói lúc nãy của Vương Tương Khuynh "Hoa nhỏ, kỳ thật người mà ngươi vẫn gọi Triệu Mẫn công tử, thật ra nàng không phải họ Triệu, nàng họ Mộ Dung, nàng cũng không phải là nam tử, mà là nữ tử."
"Họ Mộ Dung... là nữ tử, là nữ tử, là nữ tử..."
Mười Ba vào phòng Liên Hoa, nghe được nàng không ngừng lập đi lập lại "là nữ tử", nhịn không được lại gần hỏi: "Liên Hoa, cái gì là nữ tử?"
Liên Hoa nâng má ghé vào trên bàn một mực nghĩ đến lời Vương Tương Khuynh nói, bỗng nhiên bị Mười Ba hỏi, bật người hồi phục lại tinh thần: "Mười Ba! Sao ngươi vào phòng của ta mà không gõ cửa!"
"Ta có gõ a! Gõ tới sưng cả tay rồi này, mà vẫn không thấy ngươi ra mở cửa, ta sợ ngươi ở trong này xảy ra chuyện gì cho nên trực tiếp đi vào luôn. Khi nãy, ta thấy ngươi từ phòng thiếu gia đi ra, sắc mặt không được tốt..."Mười Ba nhìn thấy biểu tình của Liên Hoa sau khi từ phòng thiếu gia đi ra, nghĩ rằng nàng ấy chắc bị choáng váng hay gì đó, mà bản thân hắn đứng ở trước cửa có kêu nàng mấy lần mà vẫn không nghe.
Liên Hoa nhíu mày, hỏi: "Mười Ba, ngươi đứng ở trước cửa không có nghe thấy lời thiếu gia nói với ta sao?"
"Thiếu gia nói gì với ngươi? Không có nghe thấy a..."
Thấy Mười Ba không nghe được lời thiếu gia nói, lúc này nội tâm Liên Hoa quấn quýt, không biết có nên đem chuyện của Triệu Mẫn, không phải, là Mộ Dung Mẫn nói cho hắn nghe không. Suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói ra:
"Mười Ba, ngươi biết không, hóa ra Triệu Mẫn công tử không phải là công tử a, cũng không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung."
"Ngươi nói sao? Triệu Mẫn công tử kỳ thật là nữ tử? Nàng không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung! Nếu vậy nàng chẳng phải là Mộ Dung Mẫn... vị trưởng công chúa kia sao!" Mười Ba vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Mẫn dĩ nhiên là trưởng công chúa.
"Vậy thiếu gia, hắn..."
Liên Hoa thở dài, nói: "Thiếu gia của chúng ta, hẳn không biết nàng là trưởng công chúa. Từ ngày thiếu gia bị thương, mọi chuyện đều quên hết, lúc trước còn hỏi ta hiện tại đang là triều đại nào, hiện thánh thượng là ai, còn cả đống sự tình khác. Hơn nữa, nếu thiếu gia không nhớ, vậy thì đối với họ Mộ Dung này cũng không biết gì hết a."
"Vậy sao ngươi không nói cho thiếu gia biết nàng là trưởng công chúa?"
"Ta lúc đó vẫn còn đang sợ ngây người... Huống chi, trưởng công chúa nhất định sẽ đem mọi việc nói cho thiếu gia biết, nên đối với chúng ta đều tự xưng là Triệu Mẫn, nếu không phải thiếu gia nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng nàng là Triệu Mẫn công tử a! Trưởng công chúa sợ là đã sớm biết thiếu gia của chúng ta không biết nàng là trưởng công chúa...Ta...Ta không dám nói cho thiếu gia biết, vạn nhất sau này thiếu gia cùng công chúa ở chung một chỗ, biết chính ta đã nói cho thiếu gia biết thân phận của nàng, khẳng định sẽ phạt ta a!"
Mười Ba thấy Liên Hoa không dám nói cho thiếu gia biết thân phận thật sự của Mộ Dung Mẫn, nghĩ bản thân hắn nên đi nói cho thiếu gia biết, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Liên Hoa lôi kéo nói:
"Mười Ba a, ta đây hảo tâm nhắc nhở ngươi, thân phận của trưởng công chúa, thì nên để công chúa tự mình nói là được rồi, chúng ta cứ làm bộ như không biết đi!" Liên Hoa không ngần ngại lôi kéo đồng đội vào chỗ chết, dĩ nhiên không để ý tới tương lai của Vương Tương Khuynh, cho nên không ngừng tẩy não Mười Ba, để hắn hợp sức cùng nàng hỗ trợ bao che cho Mộ Dung Mẫn.
"Chỉ là lỗi do ta, lúc trước không nói cho thiếu gia biết trưởng công chúa tên là Mộ Dung Chiêu Hàm, ai, ta lúc đó không nên chỉ nói cái danh phong hào thôi! Phải nói luôn khuê danh của trưởng công chúa a! Không phải, cũng không hoàn toàn là lỗi của ta, trưởng công chúa trước giờ đều dùng phong hào a, ít dùng khuê danh của nàng! Ta chỉ nói phong hào, bất quá là ta sai a!" Liên Hoa lại hít sâu mấy hơi.
"Hiện tại, cũng chỉ có thể gạt thiếu gia."
Chỉ có thể nói Mười Ba cũng là tên thích hùa, thấy Liên Hoa phân tích có lý, liền theo Liên Hoa cùng nhau gạt Vương Tương Khuynh, dù gì Liên Hoa cũng nói cho hắn biết Triệu Mẫn công tử là nữ tử, cùng tên thật là Mộ Dung Mẫn a.
Ba ngày sau, bắt đầu cuộc thi khoa cử. Cuộc thi khoa cử bao gồm bốn môn, thiếp kinh, mặc nghĩa, sách luận họa theo phú, tổng cộng diễn ra trong hai ngày, trong hai ngày này tất cả các thí sinh đều đã có mặt đầy đủ ở trường thi. Đối với Vương Tương Khuynh, một sinh viên khoa văn đến từ hiện đại thì việc này đơn giản như trở bàn tay. Nếu bút lông ở đây đổi thành bút bi ở hiện đại, thì danh hiệu trạng nguyên đối với nàng nắm chắc trong tay.
Môn cuối cùng, chính là khảo thi phú*, chờ khảo xong thi phú, các thí sinh mới có thể rời khỏi trường thi. Vương Tương Khuynh vừa bước ra khỏi trường thi, thì thấy được Mộ Dung Mẫn đang đứng cách đó không xa.
*Hình như là thơ:)))))"Mẫn Mẫn." Vương Tương Khuynh không khỏi hai mắt sáng ngời, ánh mắt vốn đang uể oải lại tỏa sáng, tuy rằng lúc trước dối lòng bảo không nhớ Mộ Dung Mẫn, nhưng giờ khắc này gặp lại, chỉ có cảm giác nhớ nhung vô hạn.
Mộ Dung Mẫn mỉm cười nhìn Vương Tương Khuynh: "Tương Khuynh, nhớ ta sao?"
Nghe được Mộ Dung Mẫn hỏi, Vương Tương Khuynh kiềm chế không được mà tiến lại ôm lấy nàng: "Mẫn Mẫn, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi."
Lúc này, Mộ Dung Mẫn đang mặc nam trang, cho nên các thí sinh bước ra khỏi trường thi, thấy được cảnh Vương Tương Khuynh đang ôm một nam tử khác.
"Ngươi xem, đó không phải là người ngồi bên cạnh ta Vương Tương Khuynh đến từ Phồn thành sao? Thế nào lại đứng ở chỗ này cùng nam tử khác ôm nhau a, nhìn họ xem, chả khác nào hai người yêu đang ôm nhau vậy..." Một thí sinh nhỏ giọng cùng người thí sinh khác nói.
"Nhìn Vương Tương Khuynh lớn lên mi thanh mục tú, da thịt hồng hào, vậy mà là đoạn tụ?"
...
Mộ Dung Mẫn bị Vương Tương Khuynh ôm, cũng không có đẩy hắn ra, trái lại giơ tay lên vòng ra phía sau lưng ôm lại, hỏi: "Tương Khuynh, ta lâu như vậy không có tới tìm ngươi, ngươi có trách ta không?"
Vương Tương Khuynh buông Mộ Dung Mẫn ra, nhìn ánh mắt Mộ Dung Mẫn, gật đầu lại lắc đầu:
"Lúc thấy ngươi lưu lại tờ giấy, ta mới phát hiện ta không có cách nào biết được ngươi ở đâu, cũng không có cách nào hướng ngươi giải thích. Ta tức giận trách ngươi, bởi vì ta không biết ngươi ở đâu, trách ngươi không chịu thẳng thắn." Vương Tương Khuynh dừng một chút, thấy Mộ Dung Mẫn vẫn lắng tai nghe, không có ý muốn giải thích, lại tiếp tục nói.
"Lâu như vậy, ngươi cũng không có tới tìm ta, ta còn nghĩ không biết ngươi ở đâu, tự nhiên trách ngươi. Nhưng lúc nhìn thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy được nổi nhớ, cảm giác oán hận từ lâu đã biến mất."
"Tương Khuynh có muốn biết ta vì sao không tìm ngươi không?" Mộ Dung Mẫn khóe miệng mỉm cười, nhìn Vương Tương Khuynh.
"Vì sao?" Vương Tương Khuynh bất giác nhíu mày.
"Đừng nhíu." Mộ Dung Mẫn nâng tay lên, phủ xuống mi tâm Vương Tương Khuynh, nói tiếp.
"Bởi vì ta muốn biết, ta có phải đúng hay không thích Tương Khuynh. Cho nên ta quyết định trước ngày diễn ra khoa khảo sẽ không đến tìm ngươi, trong khoảng thời gian đó ta phát hiện, ta thật sự thích ngươi, chỉ không biết tâm ý của Tương Khuynh như thế nào?" Mộ Dung Mẫn nói xong, liền nhìn Vương Tương Khuynh, chờ Vương Tương Khuynh trả lời.
"Tâm?" Vương Tương Khuynh hơi cúi đầu, không biết có phải là đang xấu hổ tự hỏi chính mình hay không.
"Tương Khuynh, có phải trong tâm ngươi cũng có ta?"
Vương Tương Khuynh nghĩ đến lúc trước nàng còn chưa xác nhận được cảm giác trong lòng mình nên cự tuyệt Lâm Tú Uyển, bây giờ nghĩ lại, nàng cảm giác hổ thẹn với Mộ Dung Mẫn. Rõ ràng trong lòng thích Mộ Dung Mẫn, nhưng cũng đối với Lâm Tú Uyển rung động, cũng may, vào thời điểm đó nàng đã tỉnh táo nhận ra được: "Mẫn Mẫn, ta thích ngươi."
"Vậy Tương Khuynh nên như thế nào đối với Lâm Tú Uyển đây?" Mộ Dung Mẫn nghe được câu trả lời của Vương Tương Khuynh, tiêu ý nơi khóe miệng càng rõ ràng.
"Không nghĩ tới Lâm cô nương lại thích ngươi nha, còn chủ động tìm ngươi thổ lộ tình cảm nữa."
"Mẫn Mẫn, xin lỗi, ta lúc trước không có dứt khoát cự tuyệt nàng ấy, còn nói nàng ấy hảo hảo ngẫm lại có phải hay không thật sự yêu ta, cho nàng ấy thêm cơ hội." Vương Tương Khuynh suy nghĩ, nếu Mộ Dung Mẫn biết Lâm Tú Uyển hướng mình thổ lộ, mà mình cũng không có dứt khoát cự tuyệt nàng ấy, nếu đã vậy, không bằng nhân lúc Mộ Dung Mẫn hỏi, thì mình nên thành thật kể ra hết đầu đuôi câu chuyện cho Mộ Dung Mẫn nghe là tốt nhất.
"Đã như vậy, Tương Khuynh dự định chọn ta, hay chọn nàng ấy, hay là muốn cả hai người bọn ta?"
Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn kêu mình lựa chọn, liền mở giọng giải thích: "Mẫn Mẫn, ta thích ngươi, luôn luôn là ngươi. Khoảng thời gian ở Phồn thành, ta đã thích ngươi, ta sớm tới Thịnh Đều, cũng bởi vì muốn gặp ngươi!"
Mộ Dung Mẫn nghe được Vương Tương Khuynh nói, ý cười càng đậm, trên mặt chỉ có ý cười: "Nếu Tương Khuynh nói thích ta như vậy, thế nói cho ta biết, ngươi định giải quyết vụ của Lâm Tú Uyển ra sao?"