Tôi đã xuyên vào Luke – phản diện, kẻ đối đầu với nam chính Theo trong cuộc tranh giành vị trí Tổng tư lệnh trong một tiểu thuyết fantasy bối cảnh chiến tranh.
Một khi đã nhập vai phản diện, tôi quyết tâm hoàn thành đúng “vai diễn” của mình.
“Có vẻ như với cậu, những nguyên tắc hay đạo lý của một người lính chẳng có chút ý nghĩa gì cả.”
Dù bị Theo hiểu nhầm, tôi vẫn lặng lẽ làm tròn vai ác.
Và rồi, sau khi kết thúc tất cả, mang đến cái kết đẹp cho Theo, tôi rũ bỏ mọi thứ, rời quân đội và biến mất. Tôi nghĩ rằng, từ giờ mình có thể tự do sống cuộc đời riêng, không bị ai làm phiền nữa. Đáng lẽ là thế…
“Tại sao phải làm đến mức này? Tôi đâu còn là lính, với lại, vốn dĩ quan hệ giữa tôi với anh cũng chẳng tốt đẹp gì mà?”
Gặp lại Theo – không phải ai khác – và còn là phiên bản Theo bám dai hơn cả keo, là điều tôi chưa từng ngờ tới.
“Tôi muốn hiểu thêm về cậu.”
Một câu nói không thể hiểu nổi, cũng chẳng liên quan gì đến câu hỏi của tôi. Nam chính tìm đến phản diện chỉ để nói muốn hiểu người đó hơn ư?