Một giọng nói trầm và đanh thép vang lên từ phía trước. Cậu quay đầu lại thì thấy Theo đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt sẫm màu.
“Vật phẩm không khớp số lượng là ma cụ liên lạc. Chúng tôi đã phát hiện ra dấu vết số lượng trong sổ ghi chép bị chỉnh sửa chỉ vào những ngày có thành viên của biệt đội đứng gác. Về việc này, Đội trưởng Luke, cậu có gì muốn nói không?”
Theo ghim chặt ánh mắt vào Luke. Cậu liếc nhìn xung quanh, các đội trưởng khác cũng y hệt. Trong mắt họ, Luke lúc này đã đích thị là một tội đồ.
“Ah, vậy ý các người là tôi đã sai lính của mình lén lút tuồn vật tư quân đội ra ngoài, đúng chứ?”
“Trong quá khứ, chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều. Việc tuồn vũ khí và vật tư được cấp cho quân đội ra ngoài để bán cho nước khác ấy.”
Theo nhanh chóng nói tiếp. Như thể không muốn để ánh mắt của Luke dù chỉ một lần hướng đi nơi khác, Theo lại một lần nữa giành lấy ánh nhìn của cậu.
Lời của Theo là sự thật. Đế quốc Heidern là một quốc gia có nền ma đạo học rất phát triển, nhờ đó không chỉ sức mạnh quân sự mà cả mức sống của người dân cũng được nâng lên rõ rệt, và uy thế của họ lan rộng khắp đại lục. Vì tài nguyên phong phú nên họ có thể khai thác được ma thạch chất lượng cao từ các mỏ hoặc các khu vực nhất định, và các ma đạo học giả tài năng cũng đang trong xu thế phát triển đa dạng các loại ma cụ ưu việt.
Vì điều này, đã có nhiều vụ việc các kẻ buôn lậu nhắm vào ma cụ của Heidern và cố gắng tuồn ra nước ngoài, và trong số đó cũng có sự tham gia của chính người dân và các tổ chức tội phạm. Trong đó, vụ việc kẻ cầm đầu tổ chức tội phạm buôn lậu lớn nhất lại là một cán bộ cấp cao của Quân đội Đế quốc được phanh phui ra thế giới đã từng khiến cả đế quốc chao đảo một phen. Lý do họ phải tuyển chọn binh lính, cho đứng gác cẩn mật và ghi chép danh sách, sổ sách một cách nghiêm ngặt như vậy cũng là vì vụ việc đó đã để lại một tiền lệ.
“Các người nói vật phẩm không khớp số lượng chỉ là ma cụ liên lạc thôi mà. Đó là thứ mà các nước khác cũng đã phát triển và sử dụng một cách dễ dàng rồi. Nếu tôi định làm gián điệp cho nước khác, chẳng phải tôi sẽ tuồn ra những vũ khí xịn và tốt hơn sao?”
“Tôi không nghĩ Đội trưởng Luke làm gián điệp, vì lòng trung thành của cậu với đế quốc là hơn người. Nhưng, nếu như cậu định giao những thứ đó cho giới quý tộc thì sao? Chuyện này thì thế nào?”
Ánh mắt của Theo và Luke giao nhau giữa không trung. Mael và các đội trưởng khác trông có vẻ cũng muốn xen vào, nhưng những tia lửa điện không hề tầm thường đang tóe ra giữa hai người khiến họ không dám hó hé.
“Ma cụ liên lạc được sử dụng trong quân đội rất tinh vi và chứa nhiều ma lực, nên nó là một món đồ có hiệu suất cao hơn nhiều so với các sản phẩm dân dụng.”
Trong chiến tranh, việc có thể liên lạc với sở chỉ huy tác chiến ở xa là điều cần thiết, và việc liên lạc giữa các đồng đội cũng rất quan trọng, nên ma lực chứa bên trong không thể dễ dàng cạn kiệt được. Vì vậy, ma cụ liên lạc được sử dụng trong quân đội được làm từ những khoáng thạch càng đặc biệt hơn và chỉ có binh sĩ của Quân đội Đế quốc mới có thể sử dụng.
“Tóm lại, ý anh là tôi đã tuồn những thứ đó ra ngoài để lấy lòng giới quý tộc?”
“……Chẳng phải cậu muốn leo lên vị trí cao hơn bất kỳ ai sao.”
**
Rốt cuộc là các người coi tôi là cái thá gì chứ. Việc tôi muốn leo lên vị trí cao hơn đó, xét cho cùng cũng là kết quả của việc cố gắng đưa thằng nhóc này lên ghế Tổng Tư lệnh. Thật là, tôi chỉ định cho nhân vật chính một sự kích thích vừa phải để có một cái kết hoàn hảo, cuối cùng lại bị cuốn vào một chuyện kỳ lạ.
‘Cảm giác như mình đã trở thành nhân vật phản diện thực sự vậy.’
Vậy thì, ở đây tôi phải có một phát ngôn ra dáng phản diện hơn nữa chứ.
**
“Có bằng chứng không?”
Luke nhếch mép cười nhạo.
“Ngày tháng sổ sách bị chỉnh sửa lại trùng hợp vào ngày biệt đội đứng gác, chỉ với nhiêu đó mà buộc tội tôi thì chẳng phải là hơi thiếu sót sao.”
Mi tâm của Theo khẽ nhíu lại, khuôn mặt hoàn hảo của anh biến đổi một cách kỳ lạ.
“Ha, bằng chứng?”
Lúc đó, Mael, kẻ nãy giờ vẫn rình mò tình hình như một con linh cẩu, cuối cùng cũng đã chớp được thời cơ xen vào, đập mạnh bàn và đứng dậy.
“Đội trưởng Luke, tôi hy vọng cậu sẽ không phải hối hận vì những lời vừa rồi.”
Gì đây, thằng nhóc này. Sao lại vênh váo như vậy. Luke nheo mắt lườm hắn.
“Cho vào đi!”
Mael hét lớn về phía cửa phòng họp. Cánh cửa từ từ mở ra và ai đó bước vào.
Và đó là một diễn biến mà Luke hoàn toàn không thể ngờ tới.
Người bước vào qua cánh cửa đang mở là một gương mặt vô cùng quen thuộc với Luke. Đó là Feil, người đã gắn bó với biệt đội trong một thời gian dài không kém gì Luke, với vẻ mặt bồn chồn không yên, từ từ xuất hiện trước mặt mọi người trong phòng họp.
Người duy nhất dao động trước sự xuất hiện đột ngột của người lính này là Luke. Các đội trưởng khác, bao gồm cả Theo và Mael, đều bình tĩnh. Như thể họ là những người đã biết trước việc này.
“Tự ý đưa một thành viên của đơn vị khác đến đây mà không báo một lời với đội trưởng. Đây là lần đầu ta thấy một chuyện vô phép tắc như thế này đấy.”
“Về chuyện đó thì tôi xin lỗi. Nhưng vì vấn đề này khá là nghiêm trọng.”
Mael nhún vai một cách đầy thách thức trước Luke đang cười nhạo. Trái ngược với lời nói, vẻ mặt hắn không có chút gì là hối lỗi.
“Hơn nữa, thành viên Feil đây lại là một người có liên quan khá quan trọng trong vụ việc này.”
Người có liên quan? Luke nhìn Feil. Ngay lập tức, cậu ta giật nảy mình rồi cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của cậu. Chà, mình cũng đoán được sơ sơ rồi.
“Thành viên Feil, vậy hãy nói chi tiết những gì cậu biết về vụ việc này đi.”
“Cái đó… à thì……”
Feil ngập ngừng, chỉ lo nhìn ngó xung quanh. Cũng phải thôi, bị gọi đến một nơi quy tụ tất cả các đội trưởng, những người được mệnh danh là trụ cột của Quân đội Đế quốc, việc cậu ta co rúm lại cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa, Feil mà Luke biết lại không phải là người có tính cách quá mạnh mẽ so với một quân nhân, nên lại càng dễ hiểu.
“Còn làm gì đó! Không mau nói đi!”
Mael hét lớn.
“Những vị đội trưởng ở đây đều là những người bận rộn, là một người lính thì cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
Winnie cũng hùa theo Mael, lớn tiếng quát mắng Feil. Lông mày của Luke khẽ giật lên khi chứng kiến cảnh tượng đó. Mấy kẻ này dám lớn tiếng với thành viên của đội mình sao.
Tiếng quát càng lớn, Feil dường như càng co rúm lại, thậm chí còn bắt đầu đổ mồ hôi ròng ròng. Thấy cảnh đó, lần này đến lượt các đội trưởng khác cũng lên tiếng, tạo thành một vòng luẩn quẩn. Môi của Feil dần trở nên tái nhợt, trông bộ dạng đó thật đáng thương.
Cuối cùng, không thể nhìn thêm được nữa, Luke thở dài một hơi rồi đập mạnh xuống bàn.
“Aizz, đây là lý do tại sao tôi nói trong số các thành viên thường trực của biệt đội chẳng có lấy một đứa nào vừa mắt tôi cả.”
Lời nói của Luke khiến cả phòng họp dần yên tĩnh lại.
“Mael, anh nói người lính đó là nhân chứng quan trọng à? Xin lỗi nhé, nhưng tiếc thật đấy. Tính cách của thằng nhóc đó khá là tệ. Cứ run rẩy như thế kia thì có lẽ đến giờ tắt đèn ở ký túc xá hôm nay cũng chưa nghe được câu trả lời mong muốn đâu?”
Không phải nên cho cậu ta ra ngoài sao? Luke thong thả cười và chống cằm. Ánh mắt của các đội trưởng khác nhìn Luke chứa đầy sự khinh miệt. Có lẽ trong mắt họ, cậu đang giống như một kẻ muốn đuổi nhân chứng quan trọng đi để tạm thời che đậy tình hình này. Vì họ đã mặc định Luke là kẻ chủ mưu trong vụ việc này rồi.
Nhưng dù vậy, Luke nói như thế là để cho người lính ngốc nghếch của mình biết được một chân lý rằng, con giun xéo lắm cũng quằn. Dù không biết Feil đến đây với ý định gì và hoàn cảnh ra sao, nhưng nếu ở đây cậu ta không đưa ra câu trả lời mà họ muốn, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn biến không tốt cho một người lính quèn như Feil.
“Lẽ ra phải mang một đứa thông minh hơn đến chứ. Anh chọn sai đối tượng rồi.”
Luke nhìn thẳng vào mắt Feil. Cậu cố tình gửi đi một ánh nhìn đầy khinh bỉ và coi thường.
“Th-thật ra thì……”
Nghe vậy, Feil nuốt nước bọt ực một tiếng rồi mở miệng.
“Chính Đội trưởng Luke đã chỉ đạo tất cả mọi chuyện này cho tôi ạ!”
Feil nắm chặt tay và hét lên. Quả nhiên, phép khích tướng đã có tác dụng. Và thêm một điều nữa, Luke cũng đã hiểu ra tại sao Feil lại có mặt ở đây với tư cách là một nhân chứng.
“Ngài ấy đã ra lệnh cho tôi mỗi khi đứng gác phải lén lút lấy quả cầu pha lê liên lạc ra ngoài, đồng thời cũng chỉ thị cho tôi chỉnh sửa nội dung trong sổ ghi chép ạ!”
Nói năng trôi chảy như vậy mà sao lúc nãy lại run rẩy chứ. Tình hình đang diễn biến theo hướng bất lợi cho mình, nhưng không hiểu sao Luke lại cảm thấy buồn cười.
“Điều đó có thật không? Tại sao Đội trưởng Luke lại chỉ thị cho cậu làm việc đó?”
Khóe miệng của Mael như muốn bay lên đến trời. Hắn tra hỏi Feil với một vẻ mặt hạnh phúc đến chết đi được.
“Để giao cho các quý tộc nổi tiếng… và tạo ra một hậu thuẫn vững chắc ạ……”
Chà, ra là kịch bản nó như vậy.
“Cậu nghe thấy chưa? Đội trưởng Luke?”
Mael quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Luke.
“Tất nhiên, tai tôi chưa điếc. Nghe rất rõ là đằng khác.”
“Vậy mà cậu vẫn giữ thái độ trơ tráo đó được sao?”
Nói thẳng ra, tình hình này bất lợi cho cậu là sự thật. Đó là do hình ảnh về con người tên Luke đã lan tràn trong Quân đội Đế quốc này. Một kẻ không từ thủ đoạn để trở thành Tổng Tư lệnh, và là đối thủ của nhân vật chính Theo.