« Sau Khi Xuyên Thành Áp Trại Phu Nhân »
Tác giả: Lâm Bất Hoan
Số chương: 85 chương chính + 14 phiên ngoại
Gõ chữ: Tờ Ring
&Văn Án&
Sau khi chết, Quý Phù Trầm xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành một nhân vật pháo hôi, nguyên chủ bị sơn tặc bắt cóc làm áp trại phu nhân, đêm tân hôn đã đâm đầu vào cột tự sát. Trùng hợp là ngay đêm đó, tên đầu lĩnh sơn tặc cũng bị người “soán vị”, thậm chí sống không đến hôn lễ kết thúc.
Khi Quý Phù Trầm xuyên tới, đúng lúc nguyên chủ vừa đập đầu vào cột, đầu lĩnh cũng vừa toi mạng. Cậu ôm đầu gượng dậy, quyết định ngoan ngoãn làm “góa phụ”, nhưng trước tiên phải giữ mạng cái đã.
Vị tân trại chủ trẻ tuổi xách thanh đao dính máu, mặt mũi dữ tợn xông tới, liền thấy “kẻ tự sát không thành” là một thiếu niên xinh đẹp, tay trái cầm nửa cái đùi gà, tay phải xách bình rượu, hai má phồng lên vì thức ăn…
“Ưm…” Thiếu niên bị hắn làm giật mình, cố nuốt đống đồ ăn trong miệng, nghẹn đến nước mắt lưng tròng.
Tân trại chủ nhìn dáng vẻ đáng thương, ngoan ngoãn lại mềm mại của thiếu niên, bất giác thu đao lại.
Thuộc hạ: Đây là người của lão già kia đấy, không giết à?
Tân trại chủ: Ăn được, uống được, còn trông cũng được, giữ lại trấn trạch đi.
Quý Phù Trầm: …
Yếu đuối đáng thương lại bất lực.jpg
Từ ngày hôm đó, trong trại không ít người chờ xem trò vui, đoán xem đại đương gia sẽ giữ tên “phế vật xinh đẹp” này đến bao giờ. Nhưng họ không ngờ, Quý Phù Trầm lại khá có bản lĩnh, trồng trọt, chăn nuôi trong trại đều làm rất tốt, chỉ nửa năm đã khiến mức sống trong trại nâng cao rõ rệt.
Ban đầu mọi người: Xem thử cậu ta sống được bao lâu
Về sau mọi người: Có gì ngon, để Quý Phù Trầm chọn trước
Nhờ vào nỗ lực của mình, Quý Phù Trầm cuối cùng cũng có một chỗ đứng trong trại. Điều duy nhất khiến cậu phiền não là, tên trại chủ tên Chu Ngạn kia dường như luôn không thích cậu, mỗi lần gặp lại cứ nhìn chằm chằm, như thể lúc nào cũng có thể lao tới cắn cậu một cái vậy.
Quý Phù Trầm vừa tích góp của cải, vừa lên kế hoạch tìm cơ hội rời đi.
Cho đến khi trại gặp biến cố, Quý Phù Trầm chẳng may bị bắt đi. Chu Ngạn dẫn người san bằng vài sơn trại lân cận, không chỉ cứu được cậu mà còn thuận tiện dẹp luôn mối họa sơn tặc cho triều đình.
Quý Phù Trầm trong lòng cảm động, cứ tưởng Chu Ngạn cuối cùng cũng coi mình như huynh đệ.
Ai ngờ đối phương ấp a ấp úng nói: Đều là người trong nhà, khách sáo gì chứ?
Quý Phù Trầm mặt đầy dấu chấm hỏi: Khi nào ta thành người trong nhà của ngươi?
Chu Ngạn: Giờ cả sơn trại là của ta, áp trại phu nhân đương nhiên cũng là của ta.
–––––––
Nhân thiết: Thụ áp trại phu nhân mềm mại dễ thương × Công trại chủ bá đạo
Lưu ý đọc: Song mối tình đầu 1v1, làm ruộng văn, công sủng thụ
Chú thích: Tân trại chủ cướp của người giàu giúp người nghèo, không hại người vô tội
Tag: Yêu sâu sắc – Điền văn – Hệ thống – Xuyên sách – Nhẹ nhàng
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Quý Phù Trầm, Chu Ngạn | Vai phụ: | Khác:
Một câu tóm tắt: Dẫn theo sơn tặc trồng trọt làm giàu
Lập ý: Nỗ lực sống tốt, hướng về ánh sáng
+++phần dưới là tác giả giới thiệu truyện khác
Tác phẩm dự trữ của tôi 《Mang Long Thai, Sau Tôi Bị Bắt Đi Hòa Thân》 sẽ ra mắt ngày 20/10, hoan nghênh thêm vào tủ sách~
Nhân vật: Mỹ nhân ngốc nghếch thụ × Công thâm sâu sủng vợ
Văn án:
Giang Hãn Ngư là một kẻ ăn chơi nổi tiếng ở kinh thành — không chỉ có dung mạo xinh đẹp, gia thế hiển hách, mà khuyết điểm duy nhất là… đầu óc không được lanh lợi, thường xuyên bị người ta lừa.
Một ngày nọ, cậu bị xúi giục bỏ một khoản tiền lớn để mua về một nhân ngư — nghe nói thứ này không chỉ biết hát mà còn có thể khóc ra châu báu, là bảo vật hiếm thấy trên đời.
Từ ngày đó, Giang Hãn Ngư ngày ngày xoay quanh nhân ngư của mình…
— Nào, hát cho gia nghe một bài đi
— Lạnh lùng.jpg
— Khóc cho gia một viên châu xem nào
— Lạnh lùng.jpg
Giang Hãn Ngư thầm nghĩ, chẳng lẽ nhân ngư này bị câm? Không những không biết hát, mà còn có vẻ khá dữ. Cho đến một lần cậu bị đám công tử khác hãm hại, bị hạ dược. Trong lúc mơ màng, lại thấy nhân ngư của mình bước ra khỏi hồ nước với hình dáng con người, thậm chí còn thân chinh giúp cậu giải độc.
Sau đó, Giang Hãn Ngư đỏ bừng cả mặt nhìn nhân ngư bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Nhân ngư của mình không chỉ mọc chân… mà còn mọc thêm cả cái khác… lợi hại thật!
Không lâu sau, nhà họ Giang gặp biến cố, nhân ngư cũng mất tích.
Chẳng bao lâu, Long tộc Nam Hải phái sứ giả đến kinh thành, muốn chọn một quý công tử làm người hòa thân với Long quân. Giang Hãn Ngư vô tình bị chọn. Cậu theo sứ giả về lãnh địa Long tộc, không ngờ lúc đó trong bụng lại có dấu hiệu khác thường — thì ra khi “dây dưa” với nhân ngư, cậu đã mang thai con của đối phương.
Giang Hãn Ngư: Xong rồi, còn chưa hòa thân đã cắm sừng Long quân rồi!
---
Toàn bộ Long tộc đều biết tân nhiệm Long quân tính khí hung bạo, thất thường khó lường. Khi nghe tin Long quân cưới một thiếu niên nhân tộc, ai nấy đều cảm thán, đợi xem thiếu niên đó sống được mấy ngày. Nhưng chờ mãi chờ mãi, chẳng thấy tin y chết, chỉ thấy mỗi ngày đều có lễ vật từ cung rồng đưa ra liên tục…
Cho đến một ngày, trong cung truyền ra tin — Long hậu đã sinh cho Long quân một tiểu long con.
Tiểu kịch trường:
Trước khi bại lộ thân phận, Long quân cố tình trêu chọc Giang Hãn Ngư…
— Nào, hát cho bản quân một bài
— Run rẩy.jpg
— Khóc ra một viên châu xem nào
— Ra sức chớp mắt rưng rưng.jpg
Giang Hãn Ngư nước mắt lưng tròng nhìn Long quân, ánh mắt đầy sửng sốt. Đúng lúc Long quân tưởng cậu đã nhận ra mình, thì lại nghe cậu nhỏ giọng hỏi:
— Ngài… ngài có phải nhận nhầm tôi thành nhân ngư rồi không?
Long quân: ……
Xem ra phải tái hiện lại cảnh giải độc hôm đó mới khiến tên ngốc này nhớ ra được.
—————
Lưu ý trước khu đọc:
📍Mình làm truyện này với mục đích phục vụ sở thích cá nhân của mình, mình thấy truyện hay nên tự làm để đọc, tiện đăng để mọi người đọc cùng.
📍Bản dịch chỉ đúng 50-60%.
📍Mình vừa đọc vừa làm nên có thể có sai sót, mọi người có đọc thì hoan hỉ giúp mình nhé.
CẢM ƠN