Chương 4
Hôm sau chính là ngày xuống núi mua sắm.
Từ sáng sớm, Quý Phù Trầm đã cố ý mượn Tiểu Thử một bộ áo vải xám để thay, tránh cho lúc ra chợ quá nổi bật, khó mặc cả khi mua đồ.
“Công tử, ta biết người không có bạc, ta cũng chẳng tích góp được bao nhiêu, đây là hai mươi văn ta dành dụm được, người cầm lấy dùng tạm.” Tiểu Thử vừa nói vừa đưa cho Quý Phù Trầm một túi tiền nhỏ.
Quý Phù Trầm mỉm cười, lại nhét túi tiền trả về tay hắn: “Yên tâm đi, hôm nay ta không cần dùng đến tiền của ngươi.”
“Lão Trương đầu keo kiệt lắm, hơn nữa ông ta lại không ưa người, hôm nay nhất định sẽ không đưa tiền đâu.”
“Hắn sẽ đưa.”
Quý Phù Trầm vỗ vỗ vai Tiểu Thử, ra hiệu không cần lo lắng.
Dù lão Trương đầu không đưa tiền, thì cậu vẫn còn túi tiền của Triệu Lộ, chẳng lo không mua được gì.
Ăn sáng xong, hai người liền cùng lão Trương đầu và một tạp dịch khác xuống núi.
Tổng trại của Phượng Minh Trại nằm trên núi Phượng Minh, nhưng dưới chân núi cũng có điểm liên lạc. Mấy người họ đi bộ đến chỗ liên lạc xong thì lên xe lừa.
Từ núi Phượng Minh đến chợ của trấn ở thôn gần đó ước chừng hai mươi dặm.
Do đường sá khó đi, dù ngồi xe lừa cũng phải mất hơn nửa canh giờ mới tới nơi.
Trên đường mọi người không ai nói gì.
Tới nơi, lão Trương đầu dừng xe ở một góc chợ, quay sang Quý Phù Trầm và Tiểu Thử dặn: “Hai ngươi ở đây trông xe, bọn ta đi mua đồ.”
“Vậy sao được?” Quý Phù Trầm móc ra một quyển sổ tay từ trong ngực áo, lại lấy ra một mẩu than vẽ, mặt mày thành khẩn nói: “Bọn ta hiếm khi được ra ngoài, muốn đi theo ngài học hỏi cách mua sắm.”
“Cái gì trong tay ngươi thế?” Lão Trương đầu hỏi.
“Sổ ghi chép, lát nữa mua gì, tiêu bao nhiêu bạc, ta sẽ ghi lại hết, mang về làm sổ sách.”
“Ngươi…” Sắc mặt lão Trương đầu thoắt cái trở nên rất khó coi: “Đúng là vớ vẩn!”
“Vớ vẩn chỗ nào? Chúng ta đi mua sắm chẳng phải nên có ghi chép sao?”
Lão Trương đầu nghẹn họng, quay sang nhìn tạp dịch đi cùng, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Hoặc là ngươi có món gì cần mua, cứ nói với ta, ta đi lo cũng được, chuyện ghi sổ sách không phải bắt buộc.”
“Không cần.” Lão Trương đầu vừa mở miệng từ chối, chợt như nghĩ đến điều gì đó, bèn nói tiếp: “Nếu không muốn trông xe thì cũng không sao, có gì muốn mua thì cứ dẫn Tiểu Thử đi dạo một vòng, không cần đi theo ta.”
“Ta đúng là có vài món muốn mua, chỉ là… không có tiền.” Quý Phù Trầm cười gượng, vẻ mặt nhìn vô cùng vô tội.
Lão Trương đầu lập tức hiểu ngay ẩn ý trong lời cậu, do dự một chút rồi cũng rút từ trong túi tiền ra hai mươi văn đưa cho cậu.
“Thế này đủ chưa?”
“Cái này thì…”
Quý Phù Trầm nhìn hai mươi văn trong tay, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.
Thấy vậy, lão Trương đầu đành phải đưa thêm mười văn nữa, tổng cộng là ba mươi văn.
“Đa tạ, đa tạ!” Quý Phù Trầm cười tươi với lão Trương đầu, rồi cùng Tiểu Thử lẫn vào dòng người tấp nập trong chợ.
“Lão Trương, chúng ta không cần theo dõi cậu ta sao? Nhỡ đâu cậu ta bỏ trốn thì sao?” Gã tạp dịch đi cùng hỏi.
“Trong trại thiếu gì cái miệng ăn, nó mà chạy thì càng tốt.”
Trước khi hắn đi, Triệu Lộ còn đặc biệt dặn dò rằng nếu tên tiểu bạch kiểm này có ý định bỏ trốn, tuyệt đối đừng ngăn cản.
Giờ đây hắn cũng thấy tên tiểu bạch kiểm này chướng mắt vô cùng, chỉ mong cậu ta đi luôn đừng quay về nữa.
“Công tử, sao người biết lão sẽ chịu đưa tiền?” Hai người đi được một đoạn, Tiểu Thử tò mò hỏi.
““Ngày hôm qua ta nói muốn theo cùng đi mua đồ, lão Trương đầu đã trừng mắt với ta suốt, ta cũng không hiểu mình chọc giận ông ta chỗ nào, sau đó mới được Lý thúc nhắc, từ xưa đến nay việc mua sắm trong trại là một công việc béo bở, vì có thể âm thầm bỏ túi kha khá. Mà nếu chúng ta đi theo, ông ta chắc chắn không tiện giở trò, nên mới tìm cách không cho ta đi theo.”
“Thì ra là vậy, vậy nên công tử mới cố ý mang theo sổ tay, nói là ghi chép chi tiêu, làm ông ta hoảng hồn, sợ lần này không kiếm chác được gì nên đành đưa tiền để đuổi chúng ta đi, đúng không?”
Quý Phù Trầm gật đầu.
“Vậy chúng ta có nên ngăn ông ta không?”
“Lão Trương đầu thành ra như vậy, phần lớn cũng là vì thói quen từ trước trong trại, bây giờ Chu đại đương gia lên nắm quyền, sau này những chuyện thế này chắc chắn sẽ dần dần được chấn chỉnh, tạm thời chưa đến lượt ta lo.”
Dù gì thì cậu “Áp trại phu nhân” cũng chỉ là cái danh hữu danh vô thực, trong Phượng Minh Trại, ngay cả một tên tạp dịch cậu còn chẳng bằng.
Hai người bắt đầu đi dạo quanh chợ.
Sau đó, Quý Phù Trầm dẫn Tiểu Thử tới khu bán gia vị.
Nhưng cậu không mua ngay, mà lần lượt ngửi qua từng loại, rồi hỏi người bán về công dụng của chúng, sau đó cẩn thận ghi chép lại vào cuốn sổ tay nhỏ.
Tiếp đó, cậu lại dẫn Tiểu Thử ghé qua khu bán hạt giống, chọn mua một ít hạt giống của vài loại cây.
Tuy nhìn đám hạt giống ấy chẳng có bao nhiêu, nhưng cộng lại cũng tốn đến mười mấy văn tiền.
Quý Phù Trầm thấy ông lão bán hạt đã bạc trắng cả râu tóc, nên cũng ngại mặc cả.
Ngược lại lão nông là người tốt bụng, còn chủ động tặng cậu vài cây giống, nói là giống dưa chuột và mướp hương.
“Công tử, sao lúc nãy mấy món kia lại không mua mà chỉ ghi chép, còn mấy thứ sau này thì lại bỏ tiền ra mua?” Tiểu Thử hỏi cậu.
“Những thứ ban nãy đắt tiền hơn, lát nữa cứ để lão Trương đầu bọn họ đi mua, mấy món lặt vặt này thì không cần phiền đến ông ta.”
“Sớm biết thế này ta đã mang theo túi tiền, chứ ba mươi văn hình như cũng không đủ tiêu.” Tiểu Thử nói.
“Đủ, sao lại không đủ?” Quý Phù Trầm bật cười, kéo hắn đến một quán bán hoành thánh ven đường, gọi hai bát nhỏ hoành thánh.
Trả tiền xong, trong tay cậu vẫn còn dư mấy văn.
“Công tử, người ăn một mình là được rồi, ta không ăn đâu.” Tiểu Thử nói.
“Dù sao cũng là tiền của lão Trương, không ăn thì phí.” Quý Phù Trầm cười đáp.
Tiểu Thử nghĩ thấy cũng đúng, liền thoải mái ăn cùng.
Hai người ăn xong hoành thánh, lại đi dạo một vòng hiệu sách.
Tiểu Thử chưa từng đi học, cũng chẳng biết mấy chữ, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Quý Phù Trầm nhìn hắn thầm nghĩ trong lòng, sau này nếu thật sự có thể an ổn ở lại Phượng Minh Trại, có thể tìm cơ hội dạy chữ cho Tiểu Thử.
Ước chừng bên lão Trương chắc cũng sắp mua xong, hai người bèn quay lại chỗ để xe lừa.
Trên được gặp một người bán bánh bao, Quý Phù Trầm lại lấy ra hai văn tiền, mua hai cái bánh bao.
Tiểu Thử còn tưởng cậu ăn hoành thánh chưa no, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện cậu đem bánh bao đưa cho lão Trương đầu và tên tạp dịch cùng đi.
“Dùng tiền thừa mua, bọn ta ăn rồi.” Quý Phù Trầm nói.
Thiếu niên lớn lên vốn đã đẹp, ánh mắt lại trong trẻo sáng ngời, khiến người ta nhìn vào khó mà nảy sinh ác cảm.
Lão Trương đầu trước kia đối với cậu có địch ý, là vì sợ cậu làm lỡ chuyện “kiếm chác” của mình. Giờ thì mọi thứ đã mua xong, Quý Phù Trầm ngoài ba mươi văn tiền kia cũng chẳng gây ra chuyện gì, lại còn mua bánh bao cho bọn họ, thái độ của lão Trương đầu cũng vô thức dịu đi không ít.
Quan trọng hơn là, hôm nay vì lo Quý Phù Trầm gây rối, lúc đi mua đồ lão Trương đầu luôn trong tình trạng vội vã, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn. Giờ đột nhiên có bánh bao nóng hôi hổi để ăn, tự nhiên cảm thấy ấm lòng.
“Muốn mua đều đã mua đủ chưa?” Lão Trương đầu hỏi, giọng khàn khàn.
“Cũng không hẳn, còn thiếu mấy thứ, nhưng tiền không đủ nữa rồi.”
Lão Trương đầu nghe xong suýt thì cắn trúng lưỡi, thầm nghĩ đúng là không nên lắm lời hỏi câu đó.
Nhưng lời đã nói ra, ông ta lại là người sĩ diện, không tiện rút lại.
“Thiếu cái gì?” ông hỏi.
“Muốn mua một cái chày cán bột, trong trại trước kia chắc là có, nhưng giờ tìm không thấy, còn muốn mua thêm chút thịt…”
“Chày cán bột thì về ta làm cho ngươi một cái, thịt có mua rồi, muốn ăn thì đi tìm Lý thúc mà nói.”
“Vâng.” Quý Phù Trầm liếc nhìn lão Trương đầu, thầm nghĩ người này tuy tham lam thật đấy, nhưng những việc nằm trong khả năng thì cũng không tiếc đưa tay giúp đỡ.
“Còn một ít đồ nữa, là mấy loại gia vị cần dùng trong bếp.” Vừa nói Quý Phù Trầm vừa đưa tờ giấy đã ghi sẵn ra cho hắn.
Lão Trương đầu không biết chữ, bèn ra hiệu cho tên tạp dịch bên cạnh: “Ngươi theo cậu ta đi mua, đi nhanh về nhanh.”
Tên tạp dịch nghe vậy lập tức gật đầu, Quý Phù Trầm liền dẫn hắn đi mua đủ hết chỗ gia vị còn thiếu.
Trên đường trở về, xe lừa chất đầy đồ, thành ra tốc độ đi càng chậm hơn.
Đến khi mọi người quay lại chỗ trạm liên lạc, đã là buổi chiều.
Tên tạp dịch lên núi báo tin, không bao lâu sau có một đội nhỏ xuống núi, đem hết đồ đạc vận chuyển vào trong trại.
Vì đã nhận tiền từ Chu Ngạn, nên việc đầu tiên Quý Phù Trầm làm sau khi về là đến tìm hắn để báo cáo.
Lúc này Chu Ngạn đang đứng bên bàn lật xem mấy tấm bản vẽ, thấy cậu bước vào liền dừng tay, đưa mắt nhìn sang Triệu Lộ bên cạnh đầy hứng thú.
Triệu Lộ mặt nặng như chì, không hé lấy một lời, trông tâm trạng chẳng tốt là bao.
“Đại đương gia, ta đã đi mua đồ về rồi…” Quý Phù Trầm đặt cái túi tiền của Triệu Lộ y nguyên như cũ lên bàn.
Chu Ngạn liếc qua cái túi, hỏi cậu: “Tốn bao nhiêu?”
“Bẩm đại đương gia, một văn cũng chưa tiêu, hôm nay toàn bộ đều do lão Trương đầu chi.”
“Ồ?” Chu Ngạn nhướng mày, thầm nghĩ lão Trương đầu ấy vốn trơn như cá chạch, lại chịu bỏ tiền cho thiếu niên này?
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà quan sát thiếu niên kỹ hơn mấy phần.
Hôm nay đối phương mặc bộ áo vải thô màu xám, đóng giả làm tiểu đồng.
Tuy vậy, bởi khí chất vốn có đã xuất chúng, nên dù ăn vận như vậy cũng chẳng khiến người ta thấy thấp kém, ngược lại còn khiến cậu trông ngoan ngoãn thuận mắt hơn thường ngày vài phần, khiến người ta nghĩ dù có làm tiểu đồng thì cậu cũng nhất định là kiểu vừa nghe lời lại được chủ nhân quý mến.
Thế nhưng Chu Ngạn lại cảm thấy, thiếu niên này bên trong chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Nói đi, hôm nay xuống núi ngươi đã làm những gì?”
“Ta mua chút hạt giống…” Quý Phù Trầm không dám giấu diếm, liền đem toàn bộ những việc mình đã làm kể lại, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ không sót một chi tiết, ngay cả chuyện ăn hoành thánh cũng thành thật nhắc đến.
“Ừm… không tồi.” Chu Ngạn lên tiếng.
Quý Phù Trầm lén liếc nhìn hắn một cái, không rõ lời này là khen hay mỉa.
“Ta cùng Triệu Lộ có cá cược, cược rằng ngươi xuống núi kiểu gì cũng sẽ kiếm được chút gì ngon để ăn, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng.”
“……” Quý Phù Trầm cau mày, cảm thấy lời đối phương nói chẳng giống lời khen chút nào.
Sao lại phải cá cược rằng cậu xuống núi chỉ để ăn uống cho sướng cái miệng?
Chẳng lẽ cậu trông giống hạng người suốt ngày chỉ biết ăn thôi sao?
“Triệu Lộ thua cược, tiền đặt là ba ngày tới hắn phải làm tiểu đồng cho ngươi, để ngươi sai bảo. Ngươi có việc gì đều có thể giao cho hắn làm, không có việc thì để hắn đứng canh cửa cho ngươi cũng được.” Chu Ngạn nói.
Quý Phù Trầm: ……
Canh cửa kiểu này, cậu nào dám dùng?
“Không cần phiền vậy đâu… ta cũng chẳng có việc gì cần người sai khiến cả.”
“Đừng coi thường ta, ta đã thua thì phải chịu, ba ngày tới ta sẽ đi theo ngươi!”
Triệu Lộ nói xong liền bước đến đứng sau Quý Phù Trầm, ra vẻ như đang chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài.
Chu Ngạn nhịn cười, phất tay ra hiệu cho hai người có thể lui xuống.
Một ván cược, vừa có thể trêu đùa thiếu niên kia, lại vừa được chứng kiến Triệu Lộ ăn mệt, thật đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Chuyện đã tới nước này, Quý Phù Trầm cũng không tiện từ chối thêm, đành mang theo Triệu Lộ trở về.
Tuy nhiên trên đường về cậu lại nghĩ thông suốt, dù sao thì mối hằn giữa cậu và Triệu Lộ cũng đã kết rồi, không cần phải khách sáo làm gì, chi bằng thuận theo dũng khí “thua thì nhận” của hắn, để hắn làm chút việc vặt cũng không uổng phí.
Đúng lúc… cậu đang thiếu một tay khuân vác.
“Tam đương gia, ta không dám sai ngài làm tiểu đồng…” Quý Phù Trầm giả vờ hoảng hốt nói.
“Ta thua cược, tất nhiên phải nhận, ngươi không sai khiến ta tức là coi thường ta.”
“Được thôi.” Quý Phù Trầm chỉ chờ mỗi câu đó.
Với kiểu người như Triệu Lộ, hoàn toàn không cần lo hắn chơi chiêu ngầm.
Ngươi càng chơi sòng phẳng với hắn, hắn lại càng không bắt bẻ được gì.
“Ta muốn kiếm mấy cái chum rượu lớn mang về đặt ở đây.” Quý Phù Trầm chỉ một khoảnh đất trước cửa phòng mình, “Một khoảng rộng thế này chắc đủ để đặt chừng mười cái nhỉ? Trước khi mang về tốt nhất nên tráng qua một lượt, tránh để mùi rượu còn nồng quá.”
“Được thôi!” Triệu Lộ miễn cưỡng đáp lời, vẻ mặt đầy không tình nguyện, “Ta đi kiếm cho ngươi.”
Hắn cảm thấy tên nhóc này rõ ràng đang cố ý hành hắn, không có việc gì lại lôi ra đến mười cái chum rượu lớn để làm gì?
Nhưng lời đã nói ra, hắn là người biết giữ chữ tín, tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Dù sao cũng chỉ có ba ngày, hắn nhịn là được.
Sau đó Triệu Lộ đi đến chỗ cất chum rượu cũ, chọn ra mười cái còn lành lặn không nứt vỡ.
Trước đó không lâu vừa có một hôn lễ trong trại, rượu uống khá nhiều nên để lại không ít chum rượu trống.
Trong lúc Triệu Lộ đang tráng rửa rồi khiêng từng cái chum về, thì Quý Phù Trầm cùng Tiểu Thử đi ra khoảng đất trống sau bếp, tìm một mảnh đất còn có thể canh tác, đem những cây giống dưa chuột và mướp được lão nông tặng trồng xuống.
Phượng Minh Trại nằm ở trên sườn núi Phượng Minh, trong trại phần lớn là nền lát đá, đất để trồng trọt rất ít. May mà khu bếp đúng lúc có mấy cây lớn, nên xung quanh miễn cưỡng vẫn tìm được ít đất có thể trồng vài dây dưa.
Nhưng muốn trồng thêm cây khác nữa, thì không thể trồng được.
Khi hai người quay về, Triệu Lộ đã tráng sạch và khiêng đủ mười cái chum lớn đến đặt ngay ngoài cửa phòng của Quý Phù Trầm.
“Tam đương gia, làm phiền ngài đập vỡ phần miệng chum giúp ta, nhớ đập từ cổ chum trở xuống, cố gắng đập sao cho phẳng đều, đừng để nứt vỡ cả chum. Sau đó đục thêm một lỗ nhỏ ở đáy nữa.” Quý Phù Trầm dặn dò.
“Ngươi…” Triệu Lộ trừng mắt tức giận, hắn càng lúc càng thấy thiếu niên này đang cố tình chỉnh mình.
Nhưng hắn vẫn nhịn, làm nam nhi đại trượng phu, đã thua thì phải chịu.
Chỉ có điều, mấy cái chum này đều làm bằng sành sứ, Quý Phù Trầm bắt hắn đập miệng chum, mà hễ lỡ tay là rất dễ làm vỡ cả cái, cuối cùng hắn lại phải chạy đi kiếm thêm vài cái thay thế, tất bật đến tận lúc trời tối mới làm xong được mười cái.
“Tam đương gia, cực khổ rồi.” Quý Phù Trầm xách theo một hộp đồ ăn đi tới.
“Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Trời cũng tối rồi, ta về đây.” Triệu Lộ đáp.
“Tam đương gia khoan đi vội, cơm canh trong bếp giờ này cũng đã hết, ta sợ ngài đói nên đã tự mở bếp nấu riêng, nếu không chê thì mời ngài dùng tạm chút đỉnh.”
“Không cần.”
“Tam đương gia không dám ăn, là sợ ta hạ độc sao?”
Triệu Lộ khựng bước, quay đầu nhìn Quý Phù Trầm, thấy thiếu niên thần sắc bình thản, không có vẻ gì là có ác ý.
Hôm nay hắn bận bịu cả buổi chiều, thực sự cũng đói bụng, lại thêm hương thơm phảng phất trong không khí khiến dạ dày càng thêm réo rắt, cuối cùng không nhịn được mà đồng ý.
Hắn thầm nghĩ, tên nhóc này chắc cũng không to gan đến mức ám hại hắn đâu!
Triệu Lộ xách hộp đồ ăn về phòng mình, mở ra mới phát hiện bên trong là một bát hoành thánh.
Hoành thánh vốn không phải món gì hiếm lạ, nhưng hôm nay hắn thật sự đói đến cực điểm, ăn vào chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt, ngon đến mức khó tin.
Nhất là hoành thánh này vỏ mỏng nhân mềm, không hề ngấy, ăn vào lại rất vừa miệng.
Chỉ có điều cái bát này quá nhỏ, hắn mới ăn được mấy miếng đã hết, không những không thấy no mà ngược lại còn cảm thấy đói hơn.
Tên nhóc này cũng quá keo kiệt rồi!
Mình giúp hắn làm việc cả buổi chiều, thế mà chỉ được mỗi một bát hoành thánh bé tí như thế.
Cho một bát to hơn thì có mất mát gì đâu?
Cùng lúc đó, trong phòng của Quý Phù Trầm, trên bàn đặt hai bát hoành thánh lớn.
Quý Phù Trầm và Tiểu Thử mỗi người cầm một cái muỗng, đang ăn ngon lành.
“Không ngờ công tử còn biết gói hoành thánh đấy.” Tiểu Thử vừa ăn vừa nói.
“Lúc nãy xuống phố ăn một bát, ăn chưa đã, nên nghĩ bụng về tự mình làm thử xem sao.”
“Cái này gói cũng kỳ công, người trong trại lại đông, bình thường chẳng ai rảnh mà làm.”
“Đúng là khá mất công, ta cũng lâu rồi không tự làm, hôm nay nhân tiện thử tay lại một chút.”
Mẻ hoành thánh Quý Phù Trầm làm chỉ có hai nồi.
Chia cho Triệu Lộ một bát nhỏ, cho Lý thúc và lão Trương mỗi người một bát, còn lại hai bát lớn thì dành cho cậu cùng Tiểu Thử.
“Công tử, chuyện trước đó nói giúp Lý thúc, giờ người thấy có nắm chắc không?” Tiểu Thử hỏi cậu.
Quý Phù Trầm cười, chỉ vào bát hoành thánh trong tay hắn, “Ngươi thấy sao?”
Tiểu Thử bật cười, thầm nghĩ phen này Lý thúc chắc chắn được cứu rồi.
Chu Ngạn nghe nói Triệu Lộ đã quay về, liền định qua xem thử có gì vui.
Nhưng vừa bước vào phòng thì không thấy bóng dáng Triệu Lộ đâu cả.
Không bao lâu sau, Triệu Lộ từ ngoài cửa đi vào, trong tay bưng một cái bát, bên trong là một viên bánh rau.
“Đại đương gia, sao ngài lại tới đây?”
“Chưa ăn cơm à?” Chu Ngạn hỏi hắn.
“Ờm…” Triệu Lộ không mấy muốn thừa nhận mình đã ăn đồ Quý Phù Trầm đưa.
Hơn nữa hắn căn bản vẫn chưa ăn no, đành phải xuống bếp tìm thêm một viên bánh rau.
Chu Ngạn liếc mắt nhìn qua mặt hắn, trong lòng cảm thấy có gì đó rất không ổn, quá không ổn.
Triệu Lộ đi làm tiểu tư cho Quý Phù Trầm suốt cả buổi chiều, về rồi sao lại có vẻ mặt thế này?
“Quý Phù Trầm gây khó dễ cho ngươi à?” Chu Ngạn hỏi.
“Cậu ta…” Triệu Lộ ấp úng hồi lâu, cuối cùng lí nhí nói: “Không có.”
Chu Ngạn quen biết Triệu Lộ bao năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Có điều lúc này trời đã khuya, hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhanh chóng rời đi.
Nhưng vừa về đến phòng, hắn liền cho người thân tín tên là Tiết Thừa Cử âm thầm theo dõi Triệu Lộ cùng Quý Phù Trầm vào ngày mai.
Hắn muốn xem thử, cái cặp “chủ tớ” kia rốt cuộc đang giở trò gì?
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Triệu Lộ liền đến chỗ Quý Phù Trầm.
Không biết có phải vì bát hoành thánh hôm qua hay không, mà hôm nay hắn đối với Quý Phù Trầm không còn cái kiểu “Mặt sưng mày xỉu” như hôm qua nữa.
“Hôm nay bảo ta làm gì?” Triệu Lộ hỏi.
“Hôm nay phiền Tam đương gia, giúp ta đổ đất đầy mấy cái chum rượu này.”
“Đổ đất?”
“Đúng vậy, lát nữa để Tiểu Thử dẫn ngươi đi đào, hắn biết chỗ nào có đất thích hợp.”
Triệu Lộ: …
Tên nhóc này ở đâu mà nghĩ ra lắm trò hành hạ người ta thế?
“Ta có thể đi đào đất… nhưng cái bát hôm qua nhỏ quá.”
“Tam đương gia yên tâm, hôm nay nhất định đổi bát lớn cho ngài.”
Nghe vậy Triệu Lộ mới hài lòng.
Hắn thầm nghĩ, mình cũng chẳng phải là ham ăn, chỉ là tối qua chưa ăn no, cứ nghĩ mãi.
Hôm nay nếu không ăn được một bát hoành thánh thật to, thì buổi tối lại mất ngủ mất.
Thế là Tiểu Thử dẫn Triệu Lộ đi đào đất.
Còn Quý Phù Trầm thì đi thẳng vào bếp.
Món hoành thánh hôm qua cậu làm ra hiệu quả không tệ, hôm nay cậu định làm thêm một mẻ nữa, tiện thể dạy cho Lý thúc vài chiêu.
“Quý công tử biết làm không ít món ăn nhỉ?” Lý thúc hỏi cậu.
“Trước đây ta khá ham ăn, nên cũng học được chút ít, nhưng đều là món ăn thường ngày thôi.” Quý Phù Trầm đáp.
Câu này của cậu cũng không hoàn toàn là khiêm tốn, bởi cậu quả thực chỉ giỏi làm những món ăn gia đình đơn giản, với các món sơn hào hải vị thì không mấy thành thạo.
Nhưng đối với đa số người bình thường mà nói, nấu ăn đến mức ngon miệng đã là điều rất hiếm có. Mà tay nghề của Quý Phù Trầm thì còn vượt xa mức ngon miệng đó.
“Đa phần món ăn khi nấu không cần quá cầu kỳ, chỉ cần nắm được phương pháp, nêm nếm vừa phải là có thể cho ra mùi vị rất tốt.” Quý Phù Trầm nói với Lý thúc: “Ví dụ như món hoành thánh này, phần nhân thịt quan trọng là giữ được độ tươi thơm. Trong thịt băm chỉ cần cho một chút hành và gừng để khử mùi, thêm chút xì dầu để dậy vị, các loại gia vị khác có hay không cũng không quá quan trọng. Lúc vớt ra khỏi nồi, rắc thêm chút rau mùi, cho vào ít tôm khô, cuối cùng điểm một chút dầu mè, mùi vị sẽ nổi bật ngay.”
Lý thúc nghe cậu nói mà nuốt nước bọt liên tục.
Trước đây ông luôn cảm thấy nấu ăn là việc khó, nên chưa bao giờ thử, vì thế tay nghề đương nhiên kém cỏi.
Giờ nghe Quý Phù Trầm nói vậy, ông lại cảm thấy hình như cũng không đến nỗi quá khó.
“Yên tâm đi Lý thúc, hai hôm nay ta sẽ không làm gì khác, chỉ ở trong bếp giúp thúc, chờ đến khi đến hạn ba ngày, đảm bảo khiến người trong trại không còn lời nào để nói.” Quý Phù Trầm cười nói.
Lý thúc nghe cậu nói vậy thì lập tức yên lòng.
Buổi trưa hôm đó, sau khi Triệu Lộ vất vả đào đất và đổ đầy mười cái chum lớn trước cửa phòng Quý Phù Trầm, cuối cùng cũng được như ý ăn được một bát hoành thánh thật to.
Còn người Chu Ngạn phái đi theo dõi, cũng nhanh chóng hồi báo lại tình hình.
“Tam đương gia sáng nay đào đất cả buổi, đổ đầy mười cái chum lớn trước cửa phòng Quý công tử. Quý công tử mở riêng một cái bếp nhỏ, nấu hoành thánh cho hắn…”
Chu Ngạn: …
Thì ra là vụ lén lút ăn vụng, bảo sao ngày hôm qua cứ ấp a ấp úng.
Không ngờ Triệu Lộ cái thằng nhóc này, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Nếu không phải hắn phái người theo dõi, e là đã không hay biết gì.
“Tam đương gia cũng có bản lĩnh phết nhỉ, bị người ta dỗ cho một bát hoành thánh là vui vẻ phục vụ rồi.” Chu Ngạn mỉa mai.
“Đại đương gia, hoành thánh Quý công tử làm, đúng là ngon thật, ngon hơn đống món nấu bằng nồi to của Lý thúc không biết bao nhiêu lần.”
“Sao ngươi biết?” Chu Ngạn nhíu mày.
“Thuộc hạ sáng nay tình cờ ghé qua, Quý công tử cũng cho thuộc hạ một bát, hehe.”
Chu Ngạn: …
Sao mấy người này từng người từng người một đều ăn được hoành thánh của Quý Phù Trầm thế?
Tên thiếu niên này đúng là có bản lĩnh thật.
Trước đây hắn đúng là đã đánh giá thấp cậu ta rồi.
—————
Chương này dài điên mọi người ạ, gõ điên˃ 𖥦 ˂