Chương 6

Ân Tề Thanh vốn đã tức đến mức nghẹn họng.

Ấy vậy mà Quý Phù Trầm lại cứ ra vẻ nghiêm túc, trên mặt chẳng lộ chút trêu chọc nào.

Cứ như thể lời cậu nói không phải cố tình khiến người khác mất mặt, mà thật lòng là đang tốt bụng nhắc nhở đối phương rằng “trên răng còn dính rau”. Nếu không phải Ân Tề Thanh sáng nay căn bản không ăn rau, thì suýt nữa hắn đã tin vào lời dối trá kia rồi.

Nhưng trong tình cảnh này, hắn lại không thể ra tay đánh người ngay trước mặt Chu Ngạn.

Ngay cả nổi giận, cũng chỉ khiến hắn trông như kẻ bất lực phát cuồng, lại càng thêm mất mặt.

Ân Tề Thanh lúc này chẳng khác gì một con cá nóc bị bơm căng bụng, mấy lần hé miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đành giận đến mức mặt đỏ bừng hất tay áo bỏ đi.

“Hắn giận gì vậy?” Quý Phù Trầm nhìn theo bóng lưng Ân Tề Thanh hỏi một câu.

Giọng nói cậu không lớn không nhỏ, vừa đủ để người đã đi đến cửa như Ân Tề Thanh nghe thấy, khiến khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của hắn gần như chuyển sang tím tái vì tức.

Quý Phù Trầm nhìn bóng lưng ấy, cảm thấy nếu đục một lỗ trên đầu nhị đương gia, e rằng cơn giận trong bụng hắn tuôn ra cũng đủ sức thổi bay cả người lên trời.

Mãi đến khi bóng dáng Ân Tề Thanh khuất hẳn, Chu Ngạn mới thu lại vẻ mặt như đang xem trò hay.

Hắn dẹp đi nụ cười, nhìn sang hộp đồ ăn trong tay Quý Phù Trầm, hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

“Đại đương gia.” Quý Phù Trầm cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt vô tội dễ khiến người khác tức điên, quay sang cung kính nói với Chu Ngạn: “Là tam đương gia sai ta đến, hắn ấy nói ngài muốn ăn hoành thánh.”

Vừa nói Quý Phù Trầm vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn, lấy từ trong ra một bát hoành thánh.

Hoành thánh này vừa mới ra khỏi nồi đã được mang tới, đi một đoạn đường mà thành bát vẫn còn nóng, Quý Phù Trầm đặt bát xuống xong thì lập tức đưa tay sờ tai mình để hạ nhiệt cho đầu ngón tay.

Ánh mắt Chu Ngạn rơi lên tai của thiếu niên, hắn liền thấy vành tai trắng mịn xinh xắn kia, đã bị bóp đến đỏ hồng cả lên.

Mà chủ nhân của đôi tai ấy, mới lúc trước còn nhẹ nhàng như không đánh bại “chó dữ” Ân Tề Thanh, lúc này đã trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành.

Chu Ngạn thầm nghĩ, nếu đây thật sự là một con mèo con, e rằng ai thấy cũng sẽ không nhịn được mà túm gáy nhấc lên trêu đùa một phen?

“Bây giờ ngươi rất nghe lời Triệu Lộ à?” Chu Ngạn hỏi cậu.

“……” Quý Phù Trầm không nghe ra trong câu nói ấy là vui hay giận, không biết nên trả lời thế nào, liền lén nhìn hắn một cái, vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm sắc bén kia.

“Ta…” Quý Phù Trầm căng thẳng vò nhẹ vạt áo, trông rất bối rối.

Chu Ngạn bất đắc dĩ, thầm nghĩ lúc nãy đối mặt với Ân Tề Thanh thì oai phong lắm mà, sao giờ lại xìu xìu thế này?

Chẳng lẽ hắn đáng sợ đến thế sao?

“Để đồ lại, rồi quay về đi.” Chu Ngạn nói.

“Ồ.” Quý Phù Trầm như được đại xá, xách hộp đựng thức ăn đã trống không quay người bỏ đi ngay.

“Đợi đã.” Chu Ngạn cất tiếng gọi cậu lại.

Quý Phù Trầm dừng bước chân lại, cẩn thận nhìn về phía Chu Ngạn, “Sao… sao vậy ạ?”

“Về sau gặp Ân Tề Thanh thì tránh ra xa một chút.”

Lỡ sau này cậu ta chọc giận con chó dữ đó, đối phương tùy tiện vung cho một vuốt thôi, là cậu ta cũng đủ khổ rồi. 

“Vâng.”

Quý Phù Trầm ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn không có dặn dò gì thêm, lúc này mới nhanh chóng chạy đi.

Chu Ngạn đợi cậu đi khỏi, mới tiến lại gần bát hoành thánh bên cạnh hít một hơi sâu.

Mùi thơm quả nhiên không tệ, chẳng trách gì tên Triệu Lộ kia lại mê mẩn đến chẳng thiết quay về.

Chu Ngạn bên này thong thả ăn hoành thánh.

Còn bên kia, Ân Tề Thanh thì tức đến mức suýt nữa nổ tung phổi.

Hắn ở trong trại bao lâu nay, tuy luôn phải ở dưới người khác, chỉ là nhị đương gia, nhưng trong trại này ai dám không nể mặt hắn? Ngay cả lúc Đậu Tam còn sống, cũng phải nhường hắn ba phần.

Cái tên tiểu bạch kiểm kia đúng là giỏi thật, lại dám nhục mạ hắn ngay trước mặt. 

Thật đúng là nực cười!

“Nhị đương gia, ngài làm sao vậy?” Một thuộc hạ tên là Trương Bình lên tiếng hỏi.

“Còn không phải bị tên tiểu bạch kiểm kia chọc điên à, tên tiểu tử đó nhìn thì tay chân mảnh khảnh, nhưng miệng lưỡi thì sắc bén.”

“Là vị áp trại phu nhân đó à? Cậu ta làm sao?”

“Nó tới tìm Chu Ngạn bị ta bắt gặp…”

Nghĩ đến chuyện mình vừa bị bẽ mặt, Ân Tề Thanh lại thấy nóng máu, tu liền hai bát nước mới tạm nguôi đi phần nào.

“Cậu ta tới tìm đại đương gia, chẳng lẽ định nhân lúc Đậu Tam chết rồi mà tìm chỗ dựa khác?” Trương Bình hỏi.

“Hừ.” Ân Tề Thanh cười lạnh một tiếng, “Ta còn mong hai người đó dính nhau ấy chứ, đến lúc đó có thể nói Chu Ngạn giết Đậu Tam để thanh lý môn hộ là giả, mà là vì muốn chiếm đoạt phu nhân của Đậu Tam. Cho dù không lật đổ được hắn, cũng đủ khiến hắn khốn đốn một phen, để ta xem lúc đó hắn còn mặt mũi nào đứng ra bày đặt làm ra vẻ đạo mạo, đi đặt quy củ cho người này người kia nữa!”

“Nhị đương gia ngài đừng tức giận nữa.” Trương Bình vội khuyên nhủ.

“Hôm nay tên tiểu bạch kiểm đó mang theo hộp đồ ăn khi đến tìm Chu Ngạn, ngươi đi dò la thử xem, cậu ta đang toan tính điều gì?” Ân Tề Thanh nói. Gần đây hắn đang định lấy chuyện trong trại không có đầu bếp giỏi ra làm bài, tuyệt đối không thể để tên tiểu bạch kiểm kia phá hỏng.

Quý Phù Trầm mang cơm tới cho Chu Ngạn, không nhận được phản hồi gì.

Nhưng cậu cũng không quá để tâm, chỉ cần đối phương không cấm cậu bén mảng tới gần nhà bếp, thì cậu vẫn có thể làm những gì mình muốn.

Trưa hôm ấy, cậu ở lì trong nhà bếp.

Bởi vì hôm nay chính là ngày thứ ba như nhị đương gia đã định, giữa trưa hôm nay cậu phải giúp Lý thúc nấu ra một bữa cơm tươm tất.

“Cái món đại nồi này không phải là không ăn được, nhưng ngày nào cũng ăn thì lâu dần rồi cũng thấy ngán, hôm nay chúng ta có thể tách món mặn và món chay ra nấu riêng, thay đổi một chút cách làm.” Quý Phù Trầm nói: “Như vậy là có hai món, bày ra bàn nhìn cũng đẹp mắt hơn.”

Lý thúc nghe lời này gật đầu liên tục.

Trong trại không thiếu nguyên liệu nấu ăn, ngoài số thịt và rau tươi mới mua về trước đó, còn có miến, rau dại phơi khô, đậu que khô, váng đậu khô, mộc nhĩ khô, nấm khô và những nguyên liệu tương tự.

Lý thúc bình thường nấu ăn là đem mỗi thứ cho một ít, đổ thêm nước và thịt vào nồi rồi hầm chung một lượt, chẳng màng việc các nguyên liệu có hợp với nhau hay không, cũng chẳng biết phải nêm nếm thế nào cho đúng vị.

“Hôm nay món mặn làm gà hầm nấm, món chay thì xào rau xanh.” Quý Phù Trầm nói.

“Được, cháu cứ nói cách làm, để thúc làm.” Lý thúc nói, “Lò bếp nhiều khói lửa, cháu đừng động tay.”

Lý thúc vẫn luôn chăm sóc Quý Phù Trầm rất chu đáo, mấy ngày nay nấu hoành thánh cũng đều là tự tay thúc ấy làm, hầu như không để cậu lại gần bếp.

Ông thấy Quý Phù Trầm lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, sợ cậu bị khói hun đen mất.

“Chúng ta còn gạo không ạ?” Quý Phù Trầm hỏi.

“Lần trước vừa mua hai bao, chưa đụng tới hạt nào.”

“Vậy thì đem cơm nấu trước đi ạ, hôm nay đừng ăn bánh rau dại nữa.”

“Được.” Lý thúc nói xong liền bắc nồi lớn lên, xách bao gạo đổ thẳng vào nồi.

Quý Phù Trầm thật sự không nhìn nổi nữa, liền kéo Tiểu Thử đến giúp vo gạo vài lượt rồi mới đổ vào nồi nấu. 

Người trong trại đông, nấu ăn phải dùng nồi lớn, nấu cơm dĩ nhiên cũng phải dùng nồi lớn.

May mà trong bếp không chỉ có một bếp lửa, bên này nấu cơm cũng không ảnh hưởng gì tới việc nấu nướng bên kia.

Đợi gạo được cho vào nồi nấu, mấy người tạp dịch liền xuống hầm lấy rau xanh lên.

Bây giờ đã là tháng Tư, nhưng khí hậu trên núi vẫn còn lạnh, hầm chứa lại càng mát hơn, rất tiện để bảo quản rau củ tươi.

Dù không có tủ lạnh như thời hiện đại, nhưng biết dùng hầm để giữ thực phẩm tươi cũng đã là một dạng trí tuệ rồi.

Bên này Quý Phù Trầm và Tiểu Thử đang nhặt rau, bên kia lão Trương thì giúp đám tạp dịch làm thịt gà.

Số gà này là mấy hôm trước lão Trương xuống núi mua về, người thời xưa mua gà không tiện như thời nay, nhất là mua ở chợ, rất hiếm khi có gà đã làm sẵn, phần lớn đều phải mang về nhà giết tại chỗ rồi mới nấu.

Mấy con gà này từ lúc mua về vẫn luôn nhốt trong chuồng tạm sau bếp, vì không có ai chăm sóc nên chỉ mấy ngày mà chúng đã gầy rộc cả đi, nếu không giết kịp thời, chắc chẳng mấy mà chỉ còn da bọc xương.

Quý Phù Trầm liếc nhìn mấy con gà, nghĩ thầm nơi như Phượng Minh Trại diện tích cũng không nhỏ, nếu tự mình nuôi gà thì chắc cũng tiện. Nhưng giờ cậu chưa có thời gian hay tinh lực để nghĩ xa như vậy, nên ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi thôi.

Mấy con gà nhanh chóng được làm sạch xong.

Lý thúc bên này nhóm một nồi nước lớn, dùng để trụng lông gà.

Chờ mấy con gà được xử lý xong, liền có thể chuẩn bị cho vào nồi.

Quý Phù Trầm trước tiên bảo Lý thúc đem hành, gừng, tỏi cùng hoa hồi cho vào chảo xào sơ, đợi đến khi mùi hương dậy lên thì mới cho gà đã chần qua nước sôi vào. Trong trại vừa hay còn chút rượu nấu ăn do đầu bếp trước để lại, Quý Phù Trầm liền bảo ông thêm vào một ít, vừa khử mùi tanh lại giúp tăng vị thêm đậm đà. 

“Có đường phèn không?” Quý Phù Trầm hỏi Lý thúc.

“Có thì có, hầm gà sao lại bỏ thứ ấy vào?” Lý thúc vẻ mặt khó hiểu. 

“Cho ít miếng thôi, vị sẽ ngon hơn.” Quý Phù Trầm vừa nói vừa bảo ông cho vào vài viên đường phèn, lại thêm ít nước tương, “Chờ thịt gà dần chuyển màu thì cho nước  vào, nước sôi rồi thì rút bớt củi, đừng để lửa quá lớn, sau đó cho miến và nấm khô vào nấu là được.”

Lý thúc nghe xong liền làm theo như lời cậu dặn.

“Còn gì nữa không?” Ông hỏi.

“Lúc gần bắc nồi xuống thì mới cho muối, sau khi múc ra bát, thì rắc thêm ít rau thơm lên trên để trang trí.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Ta lần nào cũng làm như vậy, hương vị chắc cũng không đến nỗi tệ.”

Món gà hầm nấm trong thời đại mà Quý Phù Trầm từng sống là một món ăn gia đình rất phổ biến, hầu như ai cũng biết nấu. Tuy nhiên do Thần Châu rộng lớn và phong phú, nên cách nấu món này ở mỗi vùng lại có đôi chút khác biệt.

Quý Phù Trầm tuy là thích ăn, nhưng cũng không phải chuyên gia ẩm thực, khi nấu ăn cũng không quá chú trọng cầu kỳ.

Chỉ cần đại khái không sai quy trình, thì món ăn làm ra cũng đủ hợp khẩu vị.

Dẫu tệ hơn đi nữa, chí ít cũng ngon hơn nồi thập cẩm lớn mà Lý thúc nấu dạo trước.

Quả nhiên.

Món gà hầm nấm hôm nay còn chưa ra nồi, Tiểu Thử bên cạnh đã thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.

Lý thúc nhìn mà không đành lòng, liền gắp vài miếng cho hắn nếm trước cho đỡ thèm.

Quý Phù Trầm cũng gắp một miếng nếm thử, mùi vị chỉ có thể nói là tàm tạm, chẳng đến mức kinh diễm.

Tay nghề nấu nướng của cậu thực ra cũng tạm ổn, nhưng đó là khi trong điều kiện dùng căn bếp và dụng cụ mà cậu quen thuộc. Còn món ăn hôm nay nói cho đúng thì vốn không phải do cậu nấu, mọi công đoạn đều do Lý thúc cầm chảo, lửa lò đến các chi tiết chắc chắn sẽ bị giảm sút đáng kể.

Quý Phù Trầm thậm chí còn nghĩ, hương vị này mà đem vào một quán ăn đàng hoàng một chút, thì có khi bị thực khách chê bai. Nhưng bọn họ ở trong trại ngày nào cũng phải ăn món đại nồi nấu qua loa, giờ có món như thế này ăn, xem như là mỹ vị hiếm có rồi.

Bên kia.

Gần tới giờ dùng bữa, người trong trại liền lần lượt kéo nhau đến nhà ăn.

Trong trại bọn sơn tặc phần lớn đều ăn cơm ở nhà ăn, chỉ có vài vị đầu lĩnh nếu không muốn ra ngoài, sẽ có người phụ trách mang cơm đến tận chỗ ở cho họ.

Có lẽ vì dạo gần đây khẩu phần cơm nước sa sút thê thảm, nên tinh thần ăn uống của mọi người cũng chẳng hăng hái là bao, mọi người tới nhà ăn vừa ngồi xuống chưa bao lâu, trong sảnh đã vang lên tiếng than thở:

“Nếu không phải sợ không ăn cơm sẽ chết đói, thì ta cũng chẳng muốn tới đây chịu cái cảnh này.”

“Mấy bữa nay toàn ăn bánh rau dại, miệng ta nhạt đến mức sắp mọc ra lông chim rồi đây này.” (cũng hong hiểu là sao nữa đại đại đi he•́︿•̀) 

“Giá mà ta biết cầm muôi nấu cơm, thì đã tự mình ra tay từ lâu rồi…”

Người tên Trương Bình bên cạnh nhị đương gia ngồi trong đám người, mắt cứ đảo qua đảo lại, bộ dáng như thể đang nín nhịn điều gì đó.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, hắn thấy thời cơ đã tới, liền mở miệng nói: “Ta nói thật đấy, chẳng thà nghe lời nhị đương gia, xuống núi rước một đầu bếp về còn hơn.”

“Đại đương gia chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.” Có người nói.

“Trại này đâu phải của riêng đại đương gia? Huynh đệ chúng ta có ý kiến hắn cũng không thể coi như không có?” Trương Bình nói với vẻ mặt thần bí: “Hơn nữa ta nghe nói, đại đương gia giờ còn mở bếp riêng đó.”

“Cái gì? Ngươi nghe ai nói vậy?”

“Hôm đó chính mắt ta nhìn thấy... tên góa phụ trẻ Đậu Tam xách hộp cơm vào phòng của đại đương gia, ở trong đó hồi lâu mới ra.”

“Phì.” Một người bên cạnh cười nói, “Trương Bình ngươi đặt điều cũng phải có chút cơ sở chứ, huynh đệ chúng ta ai chả biết đại đương gia không thích nam sắc? Bình thường hắn ghét nhất cái loại tiểu bạch kiểm đó, cái tên góa phụ trẻ kia mà dám lân la tới gần, chẳng phải đã sớm bị hắn tát bay ra ngoài rồi sao? ”

Chu Ngạn dù sao cũng có uy danh trong trại, lại có không ít tâm phúc, người này vừa dứt lời, cả nhà ăn liền phá lên cười, hiển nhiên chẳng ai tin vào câu chuyện vớ vẩn của Trương Bình.

Trương Bình thấy không bịa được chuyện tư tình giữa hai người, liền đổi sách lược, đổi giọng nói: “Này, ta đâu có nói tên góa phụ trẻ kia có gì mờ ám với đại đương gia đâu. Chúng ta không phải đang nói chuyện ăn cơm sao? Đại đương gia đặc ra quy củ là không được giết người bừa bãi, nhưng chúng ta xuống núi mời một đầu bếp, chắc không phạm quy gì nhỉ? Cũng là vì muốn huynh đệ trong trại được ăn ngon uống tốt mà phải không.”

Có người phụ họa nói: “Đúng vậy, chưa thấy sơn tặc nhà ai mà sống uất ức như thế này, biết vậy lúc trước ta đã đi làm hòa thượng cho xong.”

“Hay là chúng ta tới gặp đại đương gia đề nghị một tiếng, để hắn nới lỏng một chút?” Lại có người nói.

Trương Bình cảm thấy thời cơ đã đến, lập tức nói: “Ngàu mai ta sẽ theo nhị đương gia xuống núi tìm đầu bếp, ai muốn đi cùng ta?”

“Ê…” Có người vừa định mở miệng hùa theo, bỗng nhiên nhíu mày hít hít mũi: “Mùi gì thế? Thơm quá.”

Mọi người dường như cũng đồng loạt ngửi thấy mùi hương kia, lập tức nhao nhao ngoảnh đầu nhìn quanh.

Khi con người đói bụng, khứu giác vốn đã nhạy bén, huống hồ những người có mặt nơi đây đã đói rã ruột đâu phải chỉ một hai ngày.

Chẳng bao lâu sau, mọi người liền trông thấy Tiểu Thử cùng vài tạp dịch khiêng một nồi cơm lớn tiến vào.

Theo sau đó là từng chậu từng chậu gà hầm nấm…

“Ô hô!” Có người reo lên: “Đổi đầu bếp rồi sao?”

“Thật sự đổi đầu bếp rồi à? Còn chưa ăn đã ngửi thấy mùi thơm rồi đó.”

Đợi các món ăn được bày lên bàn, mọi người liền ào ra múc cơm, nào còn ai buồn để tâm đến câu nói còn dang dở của Trương Bình?

Trương Bình trợn mắt há mồm nhìn những món ăn trên bàn, một chậu gà hầm nấm, hương thơm nức mũi, hơn nữa hôm nay món này không bị nhồi nhét bừa bãi nguyên liệu, nhìn sắc thái tươi tắn, nước dùng óng ánh sắc vàng, chỉ có thịt gà, nấm và miến, phía trên còn điểm vài cọng rau thơm màu xanh, nhìn qua đã cảm thấy đẹp mắt ngon miệng.

Bên cạnh còn có một phần rau xanh xào. 

Một mặn một chay tuy không nhiều món, nhưng phần ăn rất dồi dào.

So với những bữa đại nồi tạp món trước kia mà họ từng ăn, đúng là nâng tầm cả mấy bậc.

Ngay cả món bánh rau dại cũng được thay bằng cơm trắng.

Hắn ngờ vực trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ đại đương gia thật sự đi mời đầu bếp rồi?

Bữa cơm này, nếu nói là phong phú thì chưa hẳn. 

Nhưng chúng sơn tặc trong trại ăn vào ai nấy đều vui vẻ, từ sau cái chết của Đậu Tam, đây là lần đầu tiên ăn cơm mà không ai mắng đầu bếp.

Mọi người bên này ăn uống rôm rả, bên kia Ân Tề Thanh thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vốn cho rằng hôm nay để Trương Bình khích động đám đông một phen, ngày mai là có thể dẫn người xuống núi.

Đến lúc đó chỉ cần hắn đừng làm quá lớn chuyện, chẳng lẽ Chu Ngạn thật sự dám trở mặt với hắn?

Chỉ cần đối phương không ngu ngốc, thì sau khi đã đích thân giết Đậu Tam, tuyệt đối sẽ không ngang nhiên ra tay với hắn, làm như vậy chỉ khiến lòng người trong trại hoang mang rối loạn mà thôi.

Chỉ cần việc này thành công, hắn chẳng những có thể công khai khiêu khích uy quyền của Chu Ngạn, mà còn có thể nhờ cải thiện bữa ăn để thu phục lòng người, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Hắn tuyệt không thể ngờ, cái lão Lý thúc ở phòng bếp kia lại có bản lĩnh đến thế.

Không đúng, chuyện này e là không phải do Lý thúc làm, nhất định là còn có nội tình khác.

Quả nhiên, không bao lâu sau Trương Bình đã mang tin tức tới, nói món gà hầm nấm hôm nay, là do Quý Phù Trầm ra tay chỉ đạo…

“Thật là cái tên tiểu bạch kiểm đó?” Ân Tề Thanh hỏi.

“Thuộc hạ đã dò la kỹ rồi, mấy ngày nay Quý Phù Trầm luôn thân cận với người trong phòng bếp, không việc gì cũng chạy qua đó. Hôm nay món gà hầm nấm kia chính là cậu ta hướng dẫn Lý thúc làm.”

“Chẳng trách ngày hôm ấy ta thấy cậu ta xách hộp đồ ăn đi tìm Chu Ngạn, nhất định là được Chu Ngạn sai khiến, mục đích chính là để cản ta xuống núi.” Ân Tề Thanh nói.

“Nhị đương gia, hay là tạm thời bỏ đi? Món gà hầm nấm kia, thuộc hạ thấy cũng ngon mà, không cần phải tìm đầu bếp nữa đâu.”

“Ngươi biết cái rắm gì? ” Ân Tề Thanh trừng mắt lườm hắn một cái.

Chuyện này từ đầu tới cuối vốn dĩ chẳng phải vấn đề của đầu bếp, chỉ là cái cớ mà hắn mượn mà thôi.

Điều hắn thật sự muốn làm, là khiêu khích Chu Ngạn.

Dựa vào đâu mà một tên tiểu tử kém mình đủ đường, lại có thể ngồi lên ngôi vị trại chủ?

“Cái tên Quý Phù Trầm kia, đang yên đang lành làm một áp trại phu nhân không chịu, lại cứ một hai phải đi làm một tên đầu bếp hèn mọn.” Ánh mắt Ân Tề Thanh thoáng lộ vẻ hung lệ, “Trương Bình, ngươi đi chuẩn bị giúp ta một phần lễ, chúng ta tặng cho tên tiểu bạch kiểm đó một kinh hỉ.”

Trương Bình vốn còn muốn khuyên thêm đôi câu, nhưng lại sợ bị mắng, nên đành im bặt.

Hôm nay Quý Phù Trầm cùng dùng cơm với Lý thúc và đám người trong bếp.

Dùng xong bữa trưa, cậu lại ra vườn xem mấy cọng dưa mầm của mình.

Nhờ có hệ thống hỗ trợ, cậu có thể theo dõi điều kiện sinh trưởng của đất bất cứ lúc nào, vì thế mấy cây dưa đều phát triển rất tốt. Qua mấy ngày nữa, đợi mầm dưa cao thêm chút, cậu định làm một giàn gỗ dựng bên cạnh, để lúc đó dây dưa có thể leo lên.

Xem xong mấy dây dưa, Quý Phù Trầm mới quay về chỗ ở. 

Cậu trước tiên ra sân xem lại mấy vò rượu lớn, bên trong trồng rau thơm cùng hành lá nhưng vẫn chưa nảy mầm. 

Sau khi xác nhận không có gì bất thường, cậu mới vào nhà.

Vừa bước vào phòng, cậu liền thấy trên bàn đặt một hộp cơm.

Cậu thầm nghĩ hộp cơm này từ đâu ra vậy?

Chẳng lẽ là Tiểu Thử mang đến cho cậu?

Quý Phù Trầm cũng không nghĩ nhiều, bước tới mở hộp cơm ra xem, lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Chỉ thấy bên trong hộp cơm cuộn tròn một con rắn to bằng ngón tay cái, lúc này con rắn ấy đang lè lưỡi thè thè nhìn về phía cậu…

Quý Phù Trầm hoảng sợ lùi về sau hai bước, không ngờ con rắn kia chẳng hề sợ người, lập tức bò ra khỏi hộp rơi xuống đất, rồi trườn thẳng về phía Quý Phù Trầm. 

“A!!!” Quý Phù Trầm từ trước đến nay sợ nhất mấy thứ này, hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, nhưng vừa đến cửa thì đâm sầm vào một người.

Cậu cũng chẳng còn rảnh lo gì khác, ôm chặt lấy cổ người kia mượn lực nhảy lên, hai chân quấn chặt vào eo đối phương, “Có rắn! Có rắn! Có rắn!”

“……” Người bị cậu bám chặt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cổ suýt bị cậu siết gãy.

Khổ nỗi Quý Phù Trầm lúc này lại vừa hoảng vừa sợ, hai tay hai chân quấn chặt lấy người không buông, cứ như thể sợ con rắn kia sẽ bò dọc theo chân mà cắn mình vậy.

“Tiểu Thử… mau chạy đi!” Quý Phù Trầm thúc giục nói. 

“Ngươi là đang nói ta sao?” Bên tai chợt vang lên một giọng nam trầm thấp.

Quý Phù Trầm khựng lại, ngây người quay đầu nhìn người mình đang ôm chặt, lập tức như bị sét đánh. 

Người mà cậu đang quấn lấy chẳng khác gì bạch tuộc, không phải ai khác, mà chính là… Chu Ngạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play